Ngày qua ngày, Phương Tiểu Nhu phát hiện Tiểu Mã ca ca không còn giống trước kia, cậu không thích dắt tay cô.
Cô đặc biệt ủy khuất, cảm thấy có phải mình làm sai chỗ nào rồi phải không, Tiểu Mã ca ca tức giận không thích cô nữa.
Cùng nhau đi học, cậu lại không còn chủ động nắm tay cô, hơn nữa mỗi khi cô duỗi tay ra dường như cậu còn hơi tránh né một cách ý tứ.
Điều này làm cho Phương Tiểu Nhu càng thêm ủy khuất, đến nỗi đôi mắt ửng hồng lên.
Bên cạnh còn có các bạn học khác, Phương Tiểu Nhu không quen biết, thoạt nhìn lớn hơn cô.
Cô nghe được hai nam sinh kia nói chuyện, cô nghe không rõ lắm, nhưng hình như ngữ khí của bọn họ không thoải mái cho lắm.
Trong đó một nam sinh cười hì hì, chạm vào bả vai người bên cạnh, giọng điệu đùa giỡn.
"Các cậu mau xem, đó không phải là Trần Dịch An cùng cô dâu nhỏ của cậu ấy sao?"
Năm sinh kia cũng cười, "Suy nghĩ của cậu thật không đơn thuần, hai người rõ ràng là huynh muội, cái gì mà cô dâu nhỏ."
"Huynh muội cái gì chứ, mọi người đều biết tiểu nữ hài kia không phải muội muội của cậu ta……"
"Cậu có vẻ ngưỡng mộ quá nhỉ, tiểu nha đầu kia lớn lên chắc rất xinh đẹp nha……"
"Đừng nói nữa, bị bọn họ nghe được bây giờ……"
Lúc này sắc mặt của Trần Dịch An đã hoàn toàn trầm xuống dưới, mặt nhỏ căng chặt, Phương Tiểu Nhu trước nay chưa thấy vẻ mặt này của cậu, có hơi bị dọa.
Cô muốn nắm tay cậu nhưng lại sợ hãi.
Cô không biết phát sinh chuyện gì, cũng không nghe rõ mấy người kia đang nói cái gì, cô chỉ biết Tiểu Mã ca ca không cao hứng, tức giận.
Vốn dĩ không khí đã đủ căng thẳng, mấy cái nam sinh kia còn không biết điều, một năm sinh trong đó lại nói "Không có việc gì, cũng không phải chuyện gì mới mẻ, mỗi ngày bọn họ đều tay trong tay……"
"Các cậu đang nói cái gì?"
Nam sinh kia còn chưa nói xong, bỗng nhiên xuất hiện một người ở trước mặt .
Lúc ấy ba người bọn họ bị dọa cho hết hồn, vẻ mặt chấn kinh nhìn Trần Dịch An đứng trước mặt họ.
Trần Dịch An cũng không cao hơn bọn họ bao nhiêu, thậm chí so với một người trong đám có vẻ thấp hơn một tí, nhưng không biết vì cái gì cậu có khí thế đặc biệt mạnh mẽ, khiến người khác phải sợ hãi.
Có thể là bởi vì chột dạ, vài người hơi sợ Trần Dịch An, trong lúc nhất thời nghẹn lời không biết nói gì, ánh mắt còn trốn tránh không dám nhìn cậu.
Ngay cả Phương Tiểu Nhu cũng bị dọa, chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.
Cô thấy Trần Dịch An dường như muốn đánh nhau, dọa cô chạy nhanh nắm tay cậu.
Đánh nhau là nhà trường sẽ gọi phụ huynh, còn bản thân thì bị phạt.
Trần Dịch An quay đầu lại nhìn vào mắt Phương Tiểu Nhu, thấy cô vô tội mặt cậu mới cảm thấy bớt tức giận một chút, cái biểu cảm ủy khuất với ánh mắt khẩn trương bất an này làm cậu không đành lòng buông tay nhỏ của cô ra.
Nha đầu ngốc này không chừng còn phản ứng lại hiện tại đã xảy ra chuyện gì.
Người khác có thể nói xấu về cậu, cậu có thể nhẫn nhịn nhưng nói xấu cô cậu liền cảm thấy rất tức giận.
Cậu thực sự muốn đánh nhau.
Cậu ghét mấy người này dùng loại ngữ khí này bàn tán về Phương Tiểu Nhu, làm cậu muốn đánh bọn họ một trận.
Ba nam sinh kia cũng bị khí thế Trần Dịch An dọa cho sợ hãi, không dám trả lời.
Người luôn ôn hòa an tĩnh nổi giận lên càng thêm đáng sợ, huống chi mấy nam sinh này cũng là cái loại bắt nạt kẻ yếu thế.
Thấy thế còn sợ hãi rụt rè lui về sau một chút, trong đó có một tên giảo biện nói "Chúng tớ chưa nói cái gì hết."
"Chúng tớ chỉ tùy tiện nói mà thôi, không phải nói về các cậu."
Ba người nói xong liền trốn đi.
Trần Dịch An lạnh mặt không có truy cứu, nhìn bọn họ đi xa.
Phương Tiểu Nhu xem sắc mặt cậu không tốt, biết cậu còn tức giận, nhưng cô không biết cậu có nổi giận với cô hay không.
Nàng không muốn thấy cậu không vui.
Ngón út của cô ngoéo vào một ngón tay của cậu, quơ quơ tay cậu, gương mặt lấy lòng.
"Tiểu Mã ca ca, đừng nóng giận."
Trần Dịch An cúi đầu nhìn cô, thấy đôi mắt long lanh của cô liền không tức giận được nữa, vốn dĩ cậu cũng không phải đang giận cô.
"Không giận."
Phương Tiểu Nhu luôn mãi nhìn vẻ mặt của cậu, lại thăm dò nói "Tiểu Mã ca ca vì cái gì không vui vậy?"
"……"
Cậu thật sự không biết nói như thế nào.
Sao mà tiểu nha đầu này ngốc như thế? Đúng là, cô không nghĩ ra được lý do.
Trần Dịch An cũng không muốn nói cho cô.
Cậu không có trả lời, Phương Tiểu Nhu lại trầm mặc một hồi, cô hơi cúi đầu giống như đang nhìn mũi chân của chính mình.
Sau một lát mới nói, thanh âm mềm mại, ngữ khí rất ủy khuất.
"Tiểu Mã ca ca có phải không thích Tiểu Nhu nữa hay không? Có phải Tiểu Nhu làm phiền ca ca, nên gần đây ca ca đều không quan tâm đến Tiểu Nhu."
Trần Dịch An sửng sốt, "Ca ca khi nào không quan tâm đến Tiểu Nhu?"
Phương Tiểu Nhu càng ủy khuất, "Hôm nay và hôm qua, vài ngày trước, ca ca đều không để ý đến Tiểu Nhu.
Cũng không còn dẫn Tiểu Nhu qua đường như trước, ca ca còn không cho Tiểu Nhu nắm tay ca ca."
Nguyên lai là việc này……
Trần Dịch An bị cô nói ngẩn ra một chút, môi giật giật muốn giải thích cho cô hiểu lại không biết giải thích như thế nào, không chừng cô có nghe cũng không hiểu.
Nhưng là thấy cô ủy khuất cậu lại xót, vừa thấy biểu tình trên gương mặt cô cậu cảm thấy mình đã làm một việc gì đó quá đáng.
Vẻ mặt của cô vừa ủy khuất vô tội vừa mất mát, ánh mắt xinh đẹp bỗng nhiên liền đỏ, giống như có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Cô muốn khóc cậu liền bắt đầu hoảng.
Trần Dịch An chạy nhanh giải thích, "Không phải.
Không có phiền Tiểu Nhu cũng không có chán ghét Tiểu Nhu, chỉ là…… Chúng ta đã lớn rồi nên phải giữ khoảng cách, không thể lại tay trong tay đi đường……"
Cậu giải thích trong hoảng loạn, cậu cũng không biết giải thích như thế nào.
Sợ cô nghe không hiểu, lại sợ cô hiểu sai ý của mình, sợ cô buồn.
Quả nhiên sau khi Trần Dịch An giải thích Phương Tiểu Nhu càng khổ sở, càng ủy khuất, đôi mắt càng đỏ.
Nước mắt tràn đầy, đôi mắt ngập nước, nước mắt dường như muốn rơi ra.
"Vẫn là không thích Tiểu Nhu chán ghét Tiểu Nhu, Tiểu Mã ca ca muốn giữ khoảng cách với Tiểu Nhu……"
Trần Dịch An biết Phương Tiểu Nhu khóc rất nhiều, muốn khóc liền khóc, nước mắt còn rất nhiều, khóc đến nỗi không dừng lại được.
Cậu vội vàng lau nước mắt cho cô, giọng điệu dịu dàng.
Sợ làm cô khóc.
"Không có, ca ca không có chán ghét Tiểu Nhu.
Thật sự."
"Tiểu Nhu đừng khóc, ca ca thật sự không có chán ghét Tiểu Nhu.
Từ đây về sau ca ca không giữ khoảng cách với Tiểu Nhu nữa được không? Mỗi ngày đều nắm tay cùng nhau đi học rồi tan học, giống như trước kia."
Phương Tiểu Nhu lập tức nín khóc, nước mắt vẫn còn trong đôi mắt, sáng lấp lánh ngửa đầu nhìn cậu.
Vẻ mặt ngây thơ thật thà.
"Thật sao?"
Trần Dịch An nghiêm túc gật đầu, "Thật."
Phương Tiểu Nhu xoa xoa đôi mắt, nũng nịu nói "Tiểu Nhu không có muốn khóc."
Cô vốn dĩ không có muốn khóc, chỉ là hơi ủy khuất là nước mắt tự nhiên tuôn, cô cũng không biết phải làm sao.
Cô cũng không muốn động một tí là khóc, nhưng thật sự là cô không kềm lại được.
Trần Dịch An cũng biết, nhưng mà ai kêu cậu vừa thấy Tiểu Nhu đôi mắt ửng đỏ, nước mắt dâng trào là tay