Trần Dịch An kinh ngạc nhìn Phương Tiểu Nhu, không biết cô vì cái gì lại chạy về rồi.
Phương Tiểu Nhu giống như một con bướm, bay đến bên người cậu, cô vì một chạy một mạch nên vừa đến nơi thì thở dốc, nói chuyện không lưu loát, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng.
Trần Dịch An vừa định hỏi cô làm sao vậy, lại thấy cô bỗng nhiên từ trong túi móc ra một cây kẹo que.
Cậu ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn cô.
Phương Tiểu Nhu nhếch miệng cười, lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp, đem kẹo que dúi vào ngực cậu.
"Tiểu Mã ca ca, ăn kẹo.
"
Trần Dịch An ngây ngốc nhìn cô, trong tay cầm kẹo que cô đưa cho cậu, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho tốt.
Cậu cảm thấy có hơi buồn cười.
Cậu kỳ thật cũng không thích ăn kẹo đến như vậy, bởi vì nó quá ngọt.
Nhưng cậu vẫn không tự chủ được cười, đem kẹo que cô cho nắm chặt ở trong tay, một cảm giác ấm áp khác thường bỗng len lỏi trong lòng cậu.
"Tiểu Nhu vừa rồi chính là đi mua kẹo que?"
Phương Tiểu Nhu vẻ mặt chân thành gật đầu, "Nhà Tiểu Nhu không có kẹo, Tiểu Nhu liền đi cửa hàng nhỏ mua một cây kẹo que.
"
Cô chờ mong nhìn cậu, trực tiếp liền ngồi xuống ở bên cạnh cậu.
Bị cô nhìn với ánh mắt mong chờ Trần Dịch An không đành lòng làm cô thất vọng, cười cười với cô, sau đó nể tình ăn kẹo que mà cô cho.
Thật đúng là rất ngọt.
Trần Dịch An thấy cây kẹo que này cũng rất giống cây kẹo một năm trước lần đầu tiên cậu cho vì dỗ cô, cậu biết cô đang an ủi mình, cũng học bộ dáng của cậu năm đó để dỗ cậu.
Tuy rằng cậu cảm thấy có chút ngốc, nhưng trong lòng cậu thật sự rất thích, rất thích.
Có Phương Tiểu Nhu làm bạn Trần Dịch An cảm thấy giống như không còn buồn nữa, cùng nhau ngồi liền cảm thấy thật tốt.
Cậu phát hiện cậu giống như càng thích nữ hài tử vừa ngốc vừa thích khóc này, cô thật sự khá tốt, trừ bỏ chuyện hay khóc.
Hai người ở chỗ này ngồi một hồi lâu, vẫn là mẹ Phương ở nhà kêu cô Phương Tiểu Nhu mới không thể không trở về.
Vào lúc ban đêm ba của Trần Dịch An không trở về, mẹ cũng không trở về.
Ba nói vội đi công tác, mẹ gọi về nói ở thành phố buổi tối không có xe nên không về được.
Trần Dịch An tuy rằng trong lòng có điểm khổ sở nhưng dần dần cậu cũng quen rồi, cảm giác không có người nào về nhà cũng rất đỗi bình thường.
Chính cậu định đem cháo buổi sáng còn dư để ăn, Phương Tiểu Nhu liền lôi kéo mẹ cô lại đây.
Phương Tiểu Nhu vĩnh viễn đều như ánh mặt trời vĩnh viễn đều cười ngọt ngào đến như vậy, cảm giác còn ngọt hơn cả kẹo que.
Nhìn thấy cô Trần Dịch An liền cảm thấy giống như được thấy ánh mặt trời, tâm tình đều rất tốt.
Phương Tiểu Nhu lôi kéo tay mẹ Phương, vội vàng lại đây tìm Tiểu Mã ca ca.
"Tiểu Mã ca ca!"
Ở thật xa cô liền hô lên.
Mẹ Phương một bên làm bộ tức giận làm cô chạy chậm một chút, một bên ôn nhu cười với Trần Dịch An , "Dịch An à, vừa rồi mẹ cháu gọi điện thoại nói với dì buổi tối hôm nay có chút việc không về được, buổi tối cháu qua nhà dì ngủ đi.
"
"Đúng vậy Tiểu Mã ca ca, ca ca tới nhà của Tiểu Nhu ngủ đi.
", Phương Tiểu Nhu vui vẻ kéo bờ vai của cậu.
Trần Dịch An vốn dĩ không muốn đi, cậu cũng ngượng ngùng hơn nữa cảm thấy có hơi không được tự nhiên, nhưng Phương Tiểu Nhu năn nỉ ỉ ôi khiến cậu cũng không kiên trì bao lâu.
Đến nhà Phương Tiểu Nhu, Trần Dịch An liền đặc biệt ngoan, cũng không nói chuyện nhiều, còn rất lễ phép.
Hai người lớn cũng đối với cậu khá tốt, Phương Tiểu Nhu càng không