Cố Dịch An dựa vào mặt sau lan can, tư thế thoáng lười biếng, đối mặt với Phương Tiểu Nhu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cô còn chưa đáp lại lời cậu nói, Cố Dịch An bỗng nhiên đứng thẳng, đến gần trước mặt cô hai bước.
"Đứng ở chỗ này cũng rất nhàm chán, không bằng chúng ta đi tản bộ đi."
Tâm Phương Tiểu Nhu nhảy nhót một chút, làm bộ trấn định gật đầu.
Cố Dịch An đi phía trước, Phương Tiểu Nhu đi theo sau cậu, hiện tại trời đã tối, đèn đường trên sân thể dục đã sáng.
Hai người đang tản bộ trên đường băng plastic, ánh đèn nhu hòa, ngẩng đầu chính là bầu trời đầy sao.
Ban đêm như vậy thật sự rất tốt đẹp.
Phương Tiểu Nhu đi sau, trộm nhìn bóng dáng cậu, cảm thấy tóc của cậu thật là đẹp.
Cậu thật cao, bóng dáng của cậu thật dài.
Gió thổi tới rất thoải mái, tâm tình cũng đặc biệt bình tĩnh, Phương Tiểu Nhu nhìn bóng dáng của cậu rồi nghịch ngợm đi dẫm lên.
Dẫm hai lần cô lại trộm vươn tay, gãi gãi bóng của tay.
Không biết tại sao lại cảm thấy hoảng hốt lại hưng phấn, không dám làm phiền cậu cho dù là lôi kéo bóng dáng của cậu cô cũng cảm thấy tâm tình nhảy nhót, có chút thẹn thùng còn có chút vui mừng.
Tình đậu khiến thiếu nữ ửng đỏ mặt, thật cẩn thận kéo cái bóng của thiếu niên , như vậy đã có thể vui vẻ rất lâu.
Phương Tiểu Nhu âm thầm nghĩ, dường như cô có chút thích cậu.
Không phải loại tình cảm giữa anh trai em gái.
Cô cũng không biết từ khi nào bắt đầu, dù sao khi còn nhỏ cô đã biết cậu không phải anh trai ruột của cô, từ nhỏ cô đã rất thích cậu.
Kỳ thật vào năm lớp 3 có tiểu nữ hài thẹn thùng nói về người mình thích, lúc ấy lòng cô tràn đầy hình bóng của Tiểu Mã ca ca.
Cô thường xuyên suy nghĩ, có phải cô yêu sớm hay không.
Cách xa 5 năm cô vẫn luôn nhớ đến cậu, cho tới bây giờ rốt cuộc gặp lại, cô vẫn thích cậu từ ánh mắt đầu tiên, so với trước kia chỉ có thích hơn chứ không kém.
Nhất định là cậu cũng không biết.
Phương Tiểu Nhu nhìn bóng dáng của cậu, không tự chủ được cười.
Tiểu Mã ca ca của cô là người ôn nhu nhất, cũng là người đối với cô tốt nhất.
Hiện tại cũng vẫn như vậy.
Khi đi qua đèn đường bên cạnh bóng của Cố Dịch An đã bị kéo rất dài, cô cố tình đi chậm lại một bước, lặng lẽ đem bóng của chính mình dựa vào bóng cậu.
Cảm thấy ấu trĩ lại ngọt ngào.
Cô vẫn ỷ lại cậu giống như trước, muốn dựa gần cậu, chỉ là quá ngượng ngùng làm cô không dám hành động.
Phương Tiểu Nhu ngây ngốc, trộm đem bóng của bản thân dựa vào cậu, liền ngay lúc này khi còn cách cô nửa bước Cố Dịch An bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại tươi cười nhìn cô.
Cậu nhìn cô ôn nhu lại sủng nịch, cười bất đắc dĩ, đèn đường soi xuống khiến đôi mắt của cậu sáng lên, còn sáng hơn cả ngôi sao.
Khi bốn mắt nhìn nhau, Phương Tiểu Nhu đỏ mặt, cảm giác như là bị bắt gặp đang làm chuyện gì đó không biết xấu hổ.
Vừa rồi cô còn vẫn duy trì tư thế kỳ quái, muốn đến gần cậu một chút.
Có phải cậu đều thấy được hay không?
Thấy Phương Tiểu Nhu khó chịu lại thẹn trung Cố Dịch An mới cười nói, khi nhìn cô trong ánh mắt đều là ánh sáng.
"Sao đi chậm vậy? Mệt à?"
Phương Tiểu Nhu lắc đầu, "Không có."
Hai người sóng vai đi tới, tốc độ không nhanh, khi đi đến cây ngô đồng tươi tốt kia còn thả chậm tốc độ.
Phương Tiểu Nhu rất thích nơi này, cảm thấy rất ấm áp.
Cây ngô đồng tươi tốt, ẩn hiện dưới đèn đường, ánh đèn xuyên qua lá cây chiếu xuống đất tạo những hình thù loang lổ, gió thổi qua lá cây sàn sạt khiến ánh đèn lay động.
Rất đẹp.
Lúc trước vô số lần, khi cô đi qua nơi này, cùng Lâm Phàm tản bộ đi đến cây cây ngô đồng này đều nghĩ nếu cậu ở đây thì tốt rồi.
Nếu có thể cùng cậu tản bộ đến nơi đây, nhất định rất tốt đẹp.
Không nghĩ tới hiện tại thế nhưng mọi chuyện trở thành sự thật, Phương Tiểu Nhu cảm thấy như bây giờ đã rất tốt, cô không dám mong cầu điều gì khác.
Chỉ cần cậu ở đây thì tốt rồi, chỉ là cô lại tham lam muốn độc chiếm cậu.
Suy nghĩ một chút cô liền không thể chấp nhận Tiểu Mã ca ca của cô trở thành của người khác.
Hai người an tĩnh đi, khoảng cách rất gần, tay chạm tay rất nhiều lần.
Mỗi một lần Phương Tiểu Nhu đều