“Hai người đang làm gì.”
Ngữ điệu hung dữ không tiếng động khuấy đảo bầu không khí trong phòng học.
“——!”
Tô Mạc Mạc ngồi ở hàng đầu tiên kinh ngạc ngẩng đầu, cặp mắt kinh hoảng nhìn về hướng cửa trước của lớp.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy đôi mắt đen rét lạnh của Thương Ngạn, đáy lòng cô đột nhiên trào lên cảm giác chột dạ không rõ xuất phát từ đâu.
“Sư phụ……”
Không để Tô Mạc Mạc nói ra một câu hoàn chỉnh, Thương Ngạn đã bước vào phòng học, sắc mặt âm trầm.
Vài giây sau, anh đi thẳng đến trước bàn, vừa dừng chân liền cúi người, nắm chặt cổ áo Chử Minh và xách lên.
Biểu cảm Thương Ngạn lạnh như băng, xương gò má hơi rung, bàn tay nắm chặt thành quyền niết cổ áo Chử Minh nổi đầy gân xanh.
Anh gay gắt nhìn Chử Minh không chớp mắt, ánh mắt cực kì hung dữ.
“…… Cậu vừa định làm gì với em ấy?”
Chử Minh không lùi không tránh nhìn lại vài giây, bỗng dưng cười lên.
“Không có gì. Cậu đừng hiểu lầm, chỉ là em ấy nói mắt thỉnh thoảng chân sẽ có cảm giác đau nên tôi mới muốn giúp em ấy kiểm tra một chút —— không có gì hơn.”
Tô Mạc Mạc phục hồi ý thức từ cảm giác chột dạ không rõ lý do vừa nãy, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cảnh này.
Cô hoảng sợ, cuống quít đứng dậy.
“Thương Ngạn ——”
“……”
Một lần nữa nghe thấy xưng hô thẳng thắn này, cảm xúc dưới đáy mắt Thương Ngạn trầm xuống.
Gân xanh trên thái dương anh giựt giựt, qua vài giây mới nghiêng mắt nhìn cô gái bên cạnh.
Tô Mạc Mạc bất an trông về anh.
“Người của tôi……”
Hầu kết Thương Ngạn nhúc nhích, ánh mắt thâm trầm chuyển khỏi người cô gái, một lần nữa đặt lên Chử Minh, trong nháy mắt, một tia dữ tợn xẹt qua ——
“Tốt nhất cậu nên tránh xa một chút.”
Nói xong, Thương Ngạn dùng sức phủi tay thả ra, đẩy Chử Minh lảo đảo hai bước mới đứng vững.
Chử Minh thẳng người lại, không giận mà cười.
Cậu ta duỗi tay vuốt phẳng nếp gấp trên áo, sau đó ngẩng đầu, nhỏ tiếng hỏi ——
“Người của cậu?”Cậu ta quay đầu nhìn Tô Mạc Mạc đang không biết làm sao, rồi quay đầu lại cười, “Cho dù cậu là giáo viên dạy em ấy lập trình máy tính, chắc hẳn cũng không đến mức quản lý toàn bộ sinh hoạt và các mối quan hệ của em ấy chứ?”
Ánh mắt Thương Ngạn lạnh lẽo.
Vài giây sau, anh cười nhạo ra tiếng, đôi mắt khinh miệt rét run.
“Cậu hỏi em ấy đi, rốt cuộc tôi có thể quản hay không.”
“——”
Chử Minh xoay người nhìn Tô Mạc Mạc.
Thương Ngạn nghiêng mắt theo.
Anh khẽ cong khóe môi, trong cặp mắt tối đen lại không có nửa điểm ý cười.
Đối diện với Tô Mạc Mạc.
Tạm dừng.
Sau đó tầm mắt Thương Ngạn dời xuống, đặt lên cẳng chân bị thương của cô.
Cái nhìn chằm chằm xen lẫn ý vị sâu xa.
Trong không khí cảm nhận được uy hiếp không tiếng động,
Tô Mạc Mạc: “…………”
Tô Mạc Mạc kiên trì được hai giây, vẫn lúng túng, cô cúi đầu, nghẹn khuất nói nhỏ: “Có thể……”
Chử Minh sửng sốt.
Còn Thương Ngạn thì híp tròng mắt đen như mực, khóe miệng nhếch lên.
Trong lòng chậm rãi trào lên một loại khát vọng, chính là loại đen tối hệt như lòng tham không đáy.
——
Đối với cô, anh mãi mãi càng muốn càng muốn.
Càng muốn càng thấy không đủ.
Chử Minh rơi vào đường cùng, đành phải rời đi, vì vậy, trong lớp học im ắng chỉ còn lại hai người Thương Ngạn và Tô Mạc Mạc.
Tô Mạc Mạc không ngẩng đầu lên nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ hơi bạnh ra, không có biểu cảm, con ngươi đen nhánh cũng bị lông mi tinh mịn che khuất, không để lộ ra bất kì cảm xúc nào.
Cô yên lặng chậm chậm rãi trở về vị trí ngồi của mình.
Thương Ngạn vừa được câu trả lời ban nãy lấy lòng.
Tâm trạng lúc này không tệ, anh rũ mắt, gương mặt trắng trẻo anh tuấn cười như không cười, không chớp mắt nhìn cô gái.
Nhìn chằm chằm thật lâu, anh khẽ liếm hàm răng, cười hỏi.
“Em vừa gọi anh là gì?”
“……”
Tô Mạc Mạc không buồn lên tiếng, cũng không chịu ngẩng đầu nhìn anh.
Thương Ngạn cũng không giận.
Trên thực tế, dáng vẻ cáu kỉnh với mình của cô như thế này, rơi vào mắt anh chỉ làm anh cảm thấy đầu quả tim cũng ngứa theo —— hận không thể cất hết tất cả cảm xúc nho nhỏ riêng tư của cô, chỉ để một mình anh nhìn thấy.
Thương Ngạn hừ nhẹ, cười cười.
…… Quả thật là biến thái.
Nhưng hiện tại, hình như anh hoàn toàn không muốn khống chế, vậy nên làm gì bây giờ.
Trong lòng xoay chuyển liên tục, trên mặt lại không rộ ra bất kì thứ gì.
Thương Ngạn đi vào chỗ ngồi, khuỷu tay chống xuống mặt bàn trước mặt cô.
Anh mở miệng thì thầm.
“Có vẻ gần đây em không biết lớn nhỏ gì hết, nhóc con?”
“……”
Tô Mạc Mạc giương mắt, không cảm xúc nhìn anh một cái rồi cúi đầu, dáng vẻ không để ý đến anh.
“Em không có.”
“Vậy em vừa gọi anh là gì?”
“……”
“Bây giờ không chịu nhận?”
“…… Thương Ngạn.”
Có lẽ cô không thể chịu đựng anh được nữa, cặp mắt nai màu hổ phách trừng anh, mang theo sự rầu rĩ không tự biết xen lẫn với phẫn nộ và buồn bã.
Cô lặp lại một lần.
“Thương Ngạn.”
Cố ý muốn chọc tức anh.
Đáng tiếc hiệu quả đạt được lại hoàn toàn tương phản.
——
Cặp mắt Thương Ngạn tối sầm xuống.
Ngọn lửa im lặng bùng lên.
Dục vọng ngưng đọng thành hình ác ma nhe nanh cười nói nhỏ.
Anh nghe thấy giọng nói khàn đặc của mình lại vang lên ——
“Lặp lại lần nữa.”
“Thương……”
Tô Mạc Mạc đột ngột im bặt.
Trong mắt cô xẹt qua một tia mờ mịt rồi nhạy bén, ngẩng đầu phòng bị theo bản năng.
——
Cảm giác…… Rất nguy hiểm.
Nhưng lúc này dừng lại thì càng thêm nguy hiểm.
Dục vọng chiếm giữ bị cắt đứt, trong một khoảnh khắc, lý trí dưới đáy mắt chàng trai đã bị ngọn lửa màu đen cắn nuốt.
Mắt anh càng tối đen, lông mi hơi rũ.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ xẹt qua một tia tàn bại.
Không khí tĩnh mịch trong một khắc.
Anh duỗi tay nắm cằm cô gái, xúc cảm trơn trượt đánh tan phòng tuyến tâm lý cuối cùng.
Thương Ngạn duỗi tay đỡ lấy phần sau cổ dễ dàng bị bẻ gảy của cô gái, cúi đầu mút hôn đôi môi hồng phấn kia.
Tô Mạc Mạc kinh ngạc giật mình.
Hô hấp cực nóng như có thể làm bỏng rát đang sát gần, mắt thấy chuẩn bị phủ lên cô ……
“Mạc Mạc!! Chắc chắn chắc chắn! —— cậu thật sự muốn cùng ——”
Giọng nói hấp tấp xuyên qua hành lang dài, vọt vào cửa trước lớp học, sau đó tiếng kêu dừng lại.
Ba người đều nhất trí yên lặng.
“…… Đệch.”
Vài giây sau, đại não Tô Mạc Mạc nghe thấy giọng nói khàn khàn vang lên bên tai
——
Đây là lần đầu tiên Tô Mạc Mạc nghe thấy Thương Ngạn biểu lộ cảm xúc một cách thô lỗ như này.
Nhưng dường như sự thô lỗ này lại không hề khó chịu.
Cái bóng chặn đi ánh sáng trước người cô lùi lại rồi rời đi.
Thương Ngạn ánh mắt âm trầm bước ra khỏi lớp, căng chặt hệt như một con sư tử sắp bùng nổ.
Tề Văn Duyệt bị Thương Ngạn lướt qua, đứng ngoài cửa ngây ra như phỗng.
Cho dù từ đầu tới đuôi Thương Ngạn không hề liếc nhìn mình một cái, nhưng cô nàng vẫn cảm thấy giống như có một lưỡi dao sắc bén xẹt qua cổ mình.
Tiếng bước chân dần rời xa.
Tề Văn Duyệt nuốt ngụm nước bọt, dại ra sờ vào cổ mình.
…… À.
Còn may.
Còn may đầu còn ở đây……
Cô nàng mờ mịt như xác không hồn, dịch từng bước về chỗ ngồi của mình.
Mãi đến khi ngồi được ba phút, trong đầu và trước mắt cô chỉ có duy nhất một màn nhìn thấy khi vọt vào lớp ——
Nam sinh giữ chặt cô gái trong lòng, cúi người muốn hôn.
Làm bạn cùng lớp đã hơn một năm.
Đây là lần đầu tiên Tề Văn Duyệt nhìn thấy thần sắc mê luyến điên cuồng muốn tiếp cận trên gương mặt nghiêng chói mắt kia……
Bọn học sinh trở về từ giờ thể dục vui đùa ầm ĩ, cuối cùng cũng chậm rãi kéo thần trí từ trên chín tầng mây của Tề Văn Duyệt xuống.
Cách giờ học còn vài phút.
Tề Văn Duyệt chần chờ thử vươn tay, chọc nhẹ vào cô gái đang vờ làm đà điểu phía trước.
“……”
Tô Mạc Mạc chậm chạp đứng dậy.
Trên thực tế, lúc này trong đầu cô trống rỗng như hồ nhão, còn không bằng Tề Văn Duyệt.
Cô quay đầu.
Biểu cảm Tề Văn Duyệt phức tạp đến mức ngũ quan vặn vẹo ——
“Các cậu…… Vừa nãy…… Có phải là mình nhìn lầm rồi không —— ha ha……”
“……”
Tô Mạc Mạc không đáp.
Làn da cô xưa nay trắng nõn, trên mặt và môi rất ít nhợt nhạt, nhưng lúc này hai má lại đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh ướt át vô tội.
Tề Văn Duyệt nhìn hai giây, thầm nghĩ “tội lỗi” mà cúi đầu.
Đột nhiên cô cảm thấy cho dù mình không nhìn lầm, vậy cũng không thể nói Ngạn ca…… Ai cũng có lòng yêu cái đẹp…… Đẹp đến mức này mà còn dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, cho dù là ai cũng không thể thờ ơ được.
Hai người trầm mặc giằng co hồi lâu.
Tề Văn Duyệt nghe thấy cô nhỏ giọng hỏi: “…… Cậu vừa nói, nói chắc chắn cái gì?”
Tề Văn Duyệt rối rắm.
Nhận ra Tô Mạc Mạc không có ý định nhắc lại, cô đành ép buộc bản thân kìm nén tất cả khiếp sợ và tò mò đến ruột gan cồn cào, cố gắng tìm kiếm chuyện này trong trí nhớ.
“À…… Đúng rồi, giờ thể dục hôm nay, mình nghe, chậc, không biết là chủ nhiệm lớp nào hình như nói là.”
Tề Văn Duyệt chậm rãi điều chỉnh cảm xúc, ngữ khí cũng dần dần khôi phục bình thường.
“Là hơn hai tuần trước, không phải đã nói với cậu rồi sao, trên Tieba trường có người nghe đồn, nói muốn bầu chọn người chủ trì cho hoạt động vào ngày kỉ niệm thành lập trường……”
“Ừm, mình có ấn tượng.”
Tề Văn Duyệt: “Hẳn là bây giờ đã chắc chắn, tin tức đó là thật. Quy tắc tuyển chọn là, đầu tiên mỗi lớp sẽ bỏ phiếu bầu ra một đại diện, sau đó trong nội bộ các giáo viên sẽ chọn ra từ những người đó.”
Nói xong, Tề Văn Duyệt do dự nhìn Tô Mạc Mạc,
mới miễn cưỡng nói một cách trôi chảy.
“Ờm…… Bây giờ trong trường đều nhất trí cho rằng, Ngạn ca, khụ, chắc chắc là đại diện cuối cùng của nam sinh toàn trường, còn đại diện nữ sinh……”
Tô Mạc Mạc nghe được thì thất thần, nhưng lúc này cũng ngộ ra.
“Mình và Thư Vi sao.”
“……”
Tề Văn Duyệt nhún vai, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Mình biết rồi, cảm ơn cậu, còn nữa.”
Tô Mạc Mạc gật đầu.
Lúc này, giáo viên tiếp theo đã tiến vào lớp, cuộc trò chuyện thuận thế kết thúc, Tô Mạc Mạc xoay người.
Dịch được một nửa, cô bỗng dừng lại.
Do dự hai giây, cô gái nhỏ giọng nói.
“Chuyện cậu nhìn thấy vào giờ thể dục…… Có thể đừng nói với người khác được không?”
Tề Văn Duyệt sửng sốt, ngay sau đó vội vàng gật đầu như giã tỏi.
“Không đâu không đâu, mình sẽ tuyệt đối không nói.”
“Cảm ơn.”
Cô gái giương mắt cười khẽ với cô rồi quay người.
……
Hai tiết cuối cùng tiếp theo của buổi sáng, Thương Ngạn không hề lộ diện.
Tiết cuối cùng vẫn là giờ ngữ văn, tan học xong, Lâm Chính đi đến bàn cô, đau khổ nói với Tô Mạc Mạc một lúc, nhờ cô giục Thương Ngạn vào lớp.
Tô Mạc Mạc đành chấp nhận.
Chờ giáo viên ngữ văn rời đi, học sinh trong lớp cũng sôi nổi giải phóng, tốp năm tốp ba đi đến nhà ăn chuẩn bị ăn trưa.
Trước khi đi, Tề Văn Duyệt do dự một lát, hỏi Tô Mạc Mạc: “Mạc Mạc, hôm nay cậu vẫn ở lại lớp ăn cơm sao?”
Tô Mạc Mạc đáp khẽ.
Nếu là bình thường, chắc chắn Tề Văn Duyệt sẽ đùa giởn một câu, như “thật hâm mộ cậu đấy, mình cũng muốn có sư phụ mỗi ngày đưa cơm cho” các kiểu.
Nhưng hôm nay, vừa nhớ tới một màn nhìn thấy vào giờ thể dục, biểu cảm Tề Văn Duyệt thống khổ và nhăn nhó gật đầu.
“Được…… Vậy cậu cẩn thận.”
Liêu Lan Hinh kế bên: “?”
Tô Mạc Mạc: “…………”
Chờ khi mọi người trong phòng học rời đi, Tô Mạc Mạc thở phào một hơi thật dài, chậm rãi nằm lên mặt bàn.
Hai tiết học cuối cùng, một tiếng rưỡi, cô gần như không nghe vào nội dung bài học nào.
Mặc dù nhìn lên bảng, trước mặt vẫn luôn thoáng qua gương mặt tuấn tú cách mình rất gần đó.
Và vì sao Thương Ngạn lại có hành động như vậy, Tô Mạc Mạc cũng suy nghĩ suốt hai tiết học.
Nổi giận khi nhìn thấy Chử Minh, còn có câu “người của tôi” không ngừng vang lên bên tai……
Tô Mạc Mạc nhẹ nhíu chóp mũi.
——
Vậy nên, sở dĩ Thương Ngạn muốn hôn cô, căn bản là do dục vọng chiếm hữu chọc phá phải không……
Thầy ấy và Chử Minh, có mối thù sâu đậm như vậy sao?
Tô Mạc Mạc đang thất thần nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động.
Cô ngước mắt, thấy được hộp cơm trưa giống với mấy ngày hôm trước đặt trước mặt mình.
Khác nhau là ——
Trưa nay có hai phần cơm.
Hơn nữa người đưa cơm trưa là……
Tô Mạc Mạc ngước đầu nhìn Thương Ngạn.
Cô đứng hình.
“Hôm nay thầy dạy văn nói thầy, sau này đừng trốn học được không.”
Nói xong, Tô Mạc Mạc cũng tự ngây ra.
Rõ ràng lời nói đa nghĩa vốn không muốn nói với anh như này, sao lại có thể nói ra một câu như vậy chứ?
Hiển nhiên Thương Ngạn cũng khá ngạc nhiên.
Anh hơi nhíu mày, khôi phục thần thái tản mạn lười biếng ——
“Đã biết.”
“……”
Thời cơ tốt nhất đã qua, Tô Mạc Mạc chán nản nhìn xuống, ngón tay ló ra từ cổ tay áo, chậm rãi kéo hộp cơm trưa qua.
Thương Ngạn vừa định ngồi xuống, đột nhiên dừng lại.
“Lúc nãy Chử Minh nói, chân em vẫn còn đau?”
“……”
Tô Mạc Mạc trầm mặc một lát, gật đầu.
Ý cười trên mặt Thương Ngạn phai bớt, anh đặt đôi đũa trong tay xuống, lùi bước nữa ngồi xổm xuống.
“Để anh nhìn thử.”
Nhưng ngữ khí rất tự nhiên……
Đương nhiên như thế.
Trong lòng Tô Mạc Mạc có chút không phục.
Nhưng càng ngày, cô phát hiện bản thân vậy mà đã coi chuyện này là đương nhiên.
——
Ít nhất, khi Thương Ngạn duỗi tay cầm lấy mắt cá chân của cô, để cô đạp lên đầu gối mình, để lại đất cát trên ống quần anh, cô không có bất kì cảm xúc muốn phản kháng nào.
Thương Ngạn chậm rãi vén ống quần jean của cô lên, thật cẩn thận lộ ra mắt cá chân trắng như tuyết kia.
Ánh mắt quét hai vòng quanh mắt cá chân của cô gái.
Nhìn từ màu da, đúng là chỉ còn một ít dấu vết nhàn nhạt, thoạt nhìn vết ứ sẽ biến mất rất nhanh.
Thương Ngạn hơi chau mày.
Tay phải anh giữ phần phía sau mắt cá chân của cô, chậm rãi nâng lên, đồng thời căng mặt nhìn cô gái.
“Như vầy có đau không?”
“…… Không.”
Tô Mạc Mạc lắc đầu.
Tay trái Thương Ngạn xoa nhẹ chỗ bị thương trên mắt cá chân.
“Như vậy thì sao.”
“Cũng…… Còn ổn.”
Cảm giác lòng bàn tay ấm áp để lên mắt cá chân của mình, gương mặt Tô Mạc Mạc nóng lên khó hiểu.
Thương Ngạn nhẹ nhàng thở ra.
“Vậy chắc là không có vấn đề gì. Nếu hết tuần này mà còn đau, anh sẽ dẫn em đến bệnh viện kiểm tra.”
“……”
Tô Mạc Mạc buông mắt, không nói gì.
Qua vài giây, nam sinh trước mặt không nghe thấy cô gái trả lời, định ngước mắt lên nhìn, Tô Mạc Mạc giật nhẹ môi.
“Thương Ngạn, em không phải…… là người của anh.”
Bàn tay nâng mắt cá chân trước mặt cô dừng lại.
Chủ nhân của bàn tay cũng cứng người.
Từ góc độ của Tô Mạc Mạc nhìn xuống, không thấy rõ sắc mặt Thương Ngạn, điều này làm cô hơi bất an.
Trong lúc Tô Mạc Mạc đang định lặp lại lần nữa, cô đột nhiên thấy nam sinh trước mặt cúi người.
——
Trên cẳng chân mảnh khảnh trắng trẻo của cô gái, một nụ hôn lặng lẽ rơi xuống.
“…… Em lặp lại lần nữa?”
Tô Mạc Mạc ngây người.
Thương Ngạn thẳng người dậy, cười như không cười.
Con ngươi tối đen thâm trầm.
“Em nói một lần, anh hôn một lần.”
Hết chương 34
___
Tui sạc điện thoại từ trưa giờ nên không đăng chương được đúng hẹn. Xin lỗi mọi người. Để tạ lỗi thì số vote lần này giữ nguyên là 444 nhá.
#xanh