Thông tin truyện Anh Ấy Rất Điên

Anh Ấy Rất Điên

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình, Sủng

Lượt xem:

1,454

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 8/10 từ 16148 lượt

REVIEW TRUYỆN ANH ẤY RẤT ĐIÊN


Tác giả: Khúc Tiểu Khúc
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, hào môn, thiên chi kiêu tử, đại thần lập trình phóng khoáng bất cần - cô gái nhỏ an tĩnh mắc bệnh tim, nam chính có tính độc chiếm, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, ngược nhẹ, HE. 
Độ dài: 99 chương
Tình trạng: Hoàn edit.
"Ngạn ca, cậu thấy tiểu mỹ nhân đó chưa?"
Có người bật cười, "Sao Ngạn ca có thể để mắt đến loại con gái không dậy thì nổi như thế, nhóm bạn gái cũ của cậu ấy đều là 36D, thân hình như rắn nước, người sau càng quyến rũ hơn người trước."
Thương Ngạn không lên tiếng, không chút để ý liếc qua một cái, cười nhạt một tiếng.
Mấy tháng sau.
Thương Ngạn làm trò trước mặt học sinh cả lớp, bao vây cả người tiểu mỹ nhân lại giữa bàn và người mình.
Anh cúi đầu, ngửi mùi hương nơi cổ cô gái, nhếch mép cười...
"Em hôn anh một cái, anh thả em ra ngoài."
"..."
"Hôn hai cái, sau này anh là của em."
Thời niên thiếu điên cuồng khí khái, không biết trời cao đất dày, chỉ biết em.” 
***
Những năm Thương Ngạn còn tung hoành ngang dọc ở trường cấp ba không một ai chưa nghe qua cái tên “Thương Diêm La”, đến một cô gái nhỏ mới chuyển trường như Tô Mạc Mạc cũng được nhắc nhở không nên quá thân cận với anh, chạm mặt thì cứ trực tiếp đi đường vòng. Nhưng mà có vẻ vận mệnh luôn thích chơi đùa, nhất là với những đứa trẻ nhút nhát như Tô Mạc Mạc. Chân trước vừa trốn thoát khỏi “móng vuốt” của Thương Ngạn, chân sau đã bị giáo viên đưa ngay vào “miệng cọp”, miễn cưỡng trở thành học trò nhỏ của anh. 
Tô Mạc Mạc sợ tiếng ồn, sợ nói chuyện, sợ bị người ta nhìn chằm chằm, nhưng cô không sợ Thương Ngạn, dù anh có là Diêm La danh xứng với thực đi nữa. Bởi từ ngay lần đầu chạm mặt, dù anh có chê cô quá nhỏ, cười cô nhút nhát, nhưng cô lại không hề cảm thấy chút ác ý nào, nhiều nhất chỉ như đang giỡn vui với một chú mèo cưng thôi. Phải, Tô Mạc Mạc nghĩ như thế đấy.
Nhưng đúng là Thương Ngạn nghĩ như thế thật, ban đầu anh cưng chiều cô hoàn toàn chỉ bởi vì Tô Mạc Mạc là học trò nhỏ của anh, ai cũng không được bắt nạt. Dù vậy, trong một lúc bất cẩn nào đó, bức tường trong lòng Thương Ngạn đã xuất hiện vết nứt, ngày càng lớn, ngày càng sâu, đến tận khi anh đốt cháy cả trái tim mình cho Mạc Mạc, đến cả tàn tro cũng giao cho cô giữ.
“... Em có nỗ lực muốn đuổi theo anh… Anh đừng cười nhạo em…”
Trong chớp mắt, Thương Ngạn cảm thấy như có người đang nện một cú vào trái tim mình —— có lẽ đã dùng sức lực có thể đập vỡ tường.
Vì vậy trong thời gian ngắn, tất cả bức tường trong trái tim đều sụp đổ, bụi bay đầy trời, cấu trúc được kéo dài suốt mười tám năm, nhóc con chỉ vừa dùng một lời nói một ánh mắt đã dẫm lên nơi mềm mại nhất trong lòng anh.
Sau này cô đứng ở nơi đó, chỉ cần một giọt nước mắt nhỏ xuống, cũng có thể đập anh đau đớn.
Biết rõ đã đem tử huyệt của mình đưa ra ngoài, nhưng không hề hối hận.
Thậm chí biết được ý cô không phải là điều mình muốn nhất, nhưng vẫn không nhịn được tự mình đa tình, lừa mình dối người, lấy một câu đơn giản bốn bỏ lên năm, hận không thể khắc từng câu chữ vào sâu trong lòng.”
Sau khi xác nhận mình đã “xong”, Ngạn ca hoàn toàn không muốn làm người nữa. Có lẽ “Anh ấy rất điên” nên đổi tên thành “Quá trình tiến hóa từ người tới cầm thú”, “Niềm vui khi không làm người của Thương Ngạn”, hoặc là trực tiếp hơn là “Câu chuyện pháp luật: Bảo vệ trẻ vị thành niên”... :v
Ngày tháng bên cạnh Thương Ngạn quá thoải mái, thoải mái đến mức khiến Tô Mạc Mạc gần như quên mất mình đến từ nơi nào, cuộc sống lay lắt hiện tại của cô từ đâu mà đến. 
Cô từng lẻ loi, một mình ngồi co lại thật lâu trong phòng bệnh đơn sắc trắng. Ngoài cửa sổ là xuân qua thu đến, tiếng cười vui vẻ, đông vui náo nhiệt, thế giới sặc sỡ xán lạn. Vậy nhưng, bốn chữ “sặc sỡ xán lạn” ấy, dường như không liên quan gì đến người chỉ có một màu là cô; đông vui náo nhiệt, nhưng bên cạnh cô lại không có ai tồn tại.
Mãi đến khi anh xuất hiện. 
Thương Ngạn là con cưng của trời, ưu tú mà phóng đãng, anh dường như không đặt cả thế gian này vào mắt, nhưng anh có thể chạy khắp nơi mua cho cô một bình sữa nóng, đỡ vỉ than bỏng rát cho cô, thậm chí vì cô mà nổi giận điên cuồng, gánh vác mọi hậu quả cũng không muốn cô chịu một chút mảy may thương tổn. Từ ngày người ấy tới, Tô Mạc Mạc mới biết thì ra cô cũng giống như mọi người, cô không phải quái thai, cô cũng xứng đáng được yêu thương.
Mà đối với Thương Ngạn, Tô Mạc Mạc từ chỗ là học trò, sau đó thành người trong lòng, cuối cùng cô trở thành sinh mạng của anh.
Tính cách cô lặng lẽ đến mức khiến người ta đau lòng, ngoan ngoãn đến mức khiến anh không nhịn được muốn chọc ghẹo cô, không vì bề ngoài xinh đẹp diễm lệ được nhiều người yêu mến mà sinh ra kiêu ngạo hay tùy hứng. Vì từ nhỏ đã bị đưa ra khỏi gia đình sống ở viện điều dưỡng nên ngược lại, Tô Mạc Mạc còn vô cùng rụt rè nhút nhát.
Một Tô Mạc Mạc trong sáng xinh đẹp, sạch sẽ như một khối thủy tinh không lẫn bất kì tạp chất nào như vậy khiến Thương Ngạn chỉ hận không thể đưa cả thế gian đến trước mặt cô. Nhưng mà Tô Mạc Mạc không phải thỏ con dễ bắt nạt, cô là mèo hoang, đáng yêu mềm mại, nhưng móng vuốt cũng vô cùng sắc bén. Những kẻ không có mắt chọc đến mình và Thương Ngạn, sẽ không có chuyện cô nhân từ hiền hậu mà bỏ qua. 
Nhưng những đoạn nhạc đệm đó chỉ là thứ yếu, thứ khiến cả Thương Ngạn lẫn Tô Mạc Mạc sợ hãi nhất là trái tim vẫn đập dần yếu ớt của cô. 
“Căn bệnh này đã đi theo con từ khi bắt đầu, con cho rằng mình đã không sợ hãi.”
“Nhưng mà mẹ ơi, hình như con sai rồi……”
“Nếu
con không có gì hết ngay từ đầu, thế thì con sẽ không sợ… Nhưng anh ấy đã cho con, anh ấy dạy con rất nhiều cảm xúc, con dần dần trở nên tham lam mối quan hệ này… Con không muốn biến độ ấm đã chạm đến được trở nên lạnh lẽo, con cũng không muốn buông tay người con đã ôm lấy, con muốn cùng anh ấy mãi mãi, mãi mãi… Ở bên nhau.”
Cuối cùng, Tô Mạc Mạc làm một trao đổi với vận mệnh, mà cái giá đặt cược là nửa đời sau cùng Thương Ngạn. Cô ra nước ngoài phẫu thuật tim, cắt đứt mọi liên lạc với người kia.
***
Trước khi Tô Mạc Mạc rời đi, không ai nói cho Thương Ngạn anh phải đợi bao lâu, đợi một năm, hai năm, hay là năm năm, mười năm… Nhưng anh vẫn cố chấp chờ đợi, thậm chí sau khi biết cô đã khỏe mạnh trở lại nhưng không muốn gặp mình, anh đã tức giận biết mấy. Nhưng anh nguyện chờ đến khi cô muốn trở lại bên anh, chưa từng nghi ngờ dao động dù chỉ một giây.
Rốt cuộc anh cũng đợi được, đợi được Tô Mạc Mạc, cũng đợi được nửa đời sau của mình. 
Với cá nhân tôi, “Anh ấy rất điên” là câu chuyện thanh xuân đáng đọc. Lối hành văn lôi cuốn và hài hước của Khúc Tiểu Khúc được thể hiện rõ nhất trong bộ truyện này. Cách xây dựng hình tượng nhân vật cũng vô cùng độc đáo.
Một Tô Mạc Mạc từng không muốn sống, nhưng lại luyến tiếc sinh mệnh vì Thương Ngạn, trở nên dũng cảm và tự tin hơn. Một Thương Ngạn thông minh trác tuyệt, đoạn đường lớn lên thuận buồm xuôi gió, cậy tài khinh người, chưa từng chịu đựng bất kỳ suy sụp nào. Vậy mà cũng có ngày anh sợ hãi, anh thỏa hiệp, anh cúi đầu nhận lỗi vì một cô gái nhỏ. 
Cùng với đó, những nút thắt về thân thế của Mạc Mạc và lý do cho sự cô độc của cô dần mở ra, những bí mật và mâu thuẫn hào môn được giải quyết thỏa đáng. Cái kết viên mãn vui vẻ với những người xứng đáng chắc chắn sẽ làm hài lòng bạn đọc. Phần chuyển ngữ tuy chưa hoàn hảo, nhưng vẫn đủ tốt để khiến người đọc đắm chìm mà không vơi đi hứng thú.
Nếu đang tìm kiếm một câu chuyện đáng đọc để thư giãn trong mùa dịch, chắc chắn “Anh ấy rất điên” là một lựa chọn không tồi, hãy thử xem sao nhé!
“Anh nói xem, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua bao nhiêu đêm giao thừa?”
Thương Ngạn rũ mắt, con ngươi đen như mực chăm chú nhìn cô vài giây.
Sau đó anh thấp giọng cười.
“Cái này anh không biết.”
“?”
Tô Mạc Mạc ngẩn ra, có lẽ không nghĩ rằng sẽ là đáp án này, “Vì sao không biết?”
Thương Ngạn buông tay trái, sờ đến tay trái bên người của Tô Mạc Mạc, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Anh rũ mắt nhìn cô, mười ngón tay càng thêm nắm chặt, chậm rãi cúi người xuống.
Thương Ngạn khẽ hôn lên khóe môi cô gái.
“Vì ai cũng không biết, anh có thể sống qua bao nhiêu đêm giao thừa trên đời này.”
Anh dừng lại, mười ngón tay bị anh siết chặt. Thương Ngạn nâng tay cô lên, đặt một nụ hôn xuống ngón áp út trên mu bàn tay cô.
“Nhưng anh biết, mỗi đêm giao thừa ở quãng đời sau này của anh đều sẽ trải qua cùng em.”
“Vì em chính là quãng đời còn lại của anh, Mạc Mạc.”


Danh sách chương

Bình luận truyện