“Vậy thế này thì sao."
Trong lúc nói, gương mặt anh tuấn đó ngày càng phóng đại trước mắt, khoảng cách giữa hai người được kéo gần. Trên sống mũi cao thẳng, làn da trắng trẻo càng làm cái bóng do lông mi tạo ra thêm rõ ràng, mi mắt cong cong, dường như có thể đếm được số lượng từng sợi.
Hơi thở tuôn ra từ cánh mũi nóng rực, tạo ra sự lưu luyến và ái muội giữa hai người.
Đến khi một chuỗi tiếng bước chân truy đuổi vọng đến, Tô Mạc Mạc bỗng dưng hoàn hồn.
Cô gần như ngồi xổm xuống theo bản năng.
——
Trước mặt Thương Ngạn trống không. Anh buông mắt, thấy cô gái bên ngồi thụt người xuống, chui ra từ khe hở giữa tay anh và bức tường.
“Xuất, xuất phát…… Xuất phát, sắp trễ rồi.”
Cô gái mang theo giọng nói mềm mại chưa hết run, bước đi theo hình chữ Z rồi biến mất ở cầu thang.
Thương Ngạn trầm mặc rũ mắt.
Năm giây trước.
Anh xác định mình chỉ muốn chọc nhóc con nhà mình thôi.
Ba giây trước……
Đại khái, khi đó anh đã không chắc rằng tư duy của mình có còn ý thức được “mình” nữa hay không.
Ma xui quỷ khiến.
Thương Ngạn cười nhạt, giơ tay xoa mặt, xoay người và đi xuống lầu.
Bây giờ anh thật sự không biết mình có thể chịu đựng thêm bao lâu nữa……
*
Bốn người của tổ máy tính tập trung ở cửa Đông của Tam trung, đi đến nơi trước giáo viên phụ trách Hoàng Kỳ Thịnh, cả nhóm ngồi vào hai chiếc xe riêng do Thương Ngạn gọi, chạy đến ga tàu hỏa của thành phố C.
Trên đường, Ngô Hoằng Bác ngồi sau xe còn đang oán giận: “Lần này trường kì thật đấy, mấy cuộc thi nhỏ trước kia đều ngồi máy bay, sao giải đấu quan trọng lần này lại cho chúng ta đi bằng xe lửa thế?”
“……” Loan Văn Trạch trầm mặc suy tư gì đó.
“Lão Loan, cậu nghĩ gì thế.”
Loan Văn Trạch hoàn hồn, cười cười, “Không có gì. Nhưng mà lần này chúng ta xuất phát trước một ngày, đừng sốt ruột, cứ từ từ, chậm mà chắc.”
“Cũng đúng.”
Tới nhà ga, lúc lấy vé xe, Ngô Hoằng Bác ngây ngẩn cả người.
Ngô Hoằng Bác xem vé thêm lần nữa, ló qua xác định của Loan Văn Trạch tiếp rồi mới khiếp sợ chuyển sang Thương Ngạn: “Ngạn ca, hai người lấy vé xe rồi ư!?”
Thương Ngạn vừa lấy vé của nhóc con nhà mình xong, nghe vậy lười biếng ngó cậu ta một cái.
“Ừ.”
Kinh ngạc dưới đáy mắt Ngô Hoằng Bác chuyển sang hưng phấn.
“Toa thương gia đó! Lần này trường học hào phóng như vậy ư!? Từ thành phố C đến thành phố A, vé thương gia cap cấp là gần 2000* một tấm! Đây là giáo viên tài vụ nào phê chuẩn vậy, tôi muốn ôm đùi thầy ấy gọi ba a a a……”
*(~6 666 666 VNĐ)
Thương Ngạn ngước mắt, thần thái lười nhác liếc cậu ta.
“Gọi đi.”
Ngô Hoằng Bác: “…………?”
Thương Ngạn: “Tôi phê đấy.”
Ngô Hoằng Bác: “????”
Thương Ngạn không tiếp tục để ý đến cậu ta nữa, anh xách ba lô của mình và Tô Mạc Mạc, xoay người kéo cô đi đến con đường VIP chuyên dụng.
Ngô Hoằng Bác đằng sau hồi thần, “á” một tiếng rồi đi theo ——
“Cha Ngạn a a a tôi yêu cậu cha Ngạn!!”
“……”
Người ở ga tàu rất đông đúc, ai ai cũng ngoái đầu lại xem.
Thương Ngạn đi đằng trước cứng người, càng thêm nắm chặt cô gái bên cạnh, bước chân cũng nhanh hơn.
Tô Mạc Mạc đi kế anh, không khỏi cười khẽ, muốn quay đầu lại nhìn Ngô Hoằng Bác nhưng lại bị túm về.
“Giả vờ không quen biết.”
Tô Mạc Mạc: “……?”
Thương Ngạn: “Lời tuyên bố dựa trên kinh nghiệm.”
Tô Mạc Mạc: “…………”
Sự thật chứng minh, kinh nghiệm của Thương Ngạn là đúng.
——
Từ đường đi của khách VIP đến phòng đợi VIP, chuyện đầu tiên Ngô Hoằng Bác lám sau khi đặt ba lô xuống là nhào vào khu cung cấp thức ăn nhẹ và đồ uống ở đó.
Ngô Hoằng Bác dùng cái ly to nhất rót coke, ôm thêm một hộp thịt bò viên quay lại, cậu ta hưng phấn hệt như cá mập mấy trăm cân thấy máu vậy.
——
Thực tế cũng không khác lắm.
“Tiểu Tô, cậu ăn gì không, tôi lấy cho cậu!”
“……”
Không để Tô Mạc Mạc uyển chuyển từ chối, Thương Ngạn đã mặt không cảm xúc kéo cô lại phía mình.
“Nhóc con nhà tôi không ăn đồ ăn vặt.” Anh quay người nhìn Tô Mạc Mạc, “Không tốt cho sức khỏe, nói không chừng còn ảnh hưởng đến khả năng tăng chiều cao.”
Tô Mạc Mạc: “…………”
Lúc này Ngô Hoằng Bác mới tiếc nuối bước xuống sân khấu.
Bốn người tới không quá sớm nên chỉ ngồi tại phòng chờ VIP khoảng hai mươi phút là được chị phục vụ xinh đẹp nhắc nhở, xách đồ đạc đi đến đường VIP chuyện dụng để kiểm vé.
Vài phút sau. Bốn người thuận lợi lên tàu.
Bọn họ ngồi ở toa số 1, liền với phòng điều khiển nên chỉ dài bằng một nửa toa xe bình thường.
Trong toa có năm chỗ ngồi.
Hàng đầu tiên là hai cái ghế đơn hình quả trứng một trái một phải, hàng thứ hai là một cái ghế lẻ hình tròn và một ghế đôi.
Dựa theo sắp xếp, Tô Mạc Mạc và Thương Ngạn không khéo được phân vào hai cái ghế đơn ở hàng đầu tiên.
Còn Loan Văn Trạch và Ngô Hoằng Bác……
Thương Ngạn nhíu mày, ánh mắt dời xuống phía sau.
Ngô Hoằng Bác vừa hưng phấn và mới lạ nhìn xung quanh toa xe, vừa nói gì đó với Loan Văn Trạch bên cạnh, hai người chuẩn bị cùng nhau ngồi xuống ghế đôi kia.
Thương Ngạn cong khóe môi, đi qua đó.
“Ghế đơn cho các cậu, lên trước đi.”
Ngô Hoằng Bác sửng sốt, kích động ngẩng đầu lên: “Cha Ngạn, sao hôm nay cậu tri kỉ thế —— tri kỷ đến mức làm tôi hơi bất an!”
Thương Ngạn nheo mắt, uy hiếp.
“Có đi hay không?”
“Đi đi đi đi đi ——”
Ngô Hoằng Bác liên tục đáp, gấp gáp xách ba lô lên rồi chạy đến hàng đầu tiên.
Loan Văn Trạch chậm một bước, đứng lên, biểu cảm có chút phức tạp nhìn qua Thương Ngạn.
Nhưng cậu ta cũng không nói gì, nhường vị trí lại cho hai người.
Thương Ngạn vừa lòng. Anh xoay người nhìn cánh cửa bên kia, Tô Mạc Mạc đang đứng đó thẩn thờ nhìn ngoài cửa sổ xe.
Không biết đang nghĩ gì.
“Nhóc con.”
Anh thấp giọng, kéo lại lực chú ý của cô gái, giơ tay với cô, “Lại đây.”
Từ khi ra khỏi cổng trường, Tô Mạc Mạc yên lặng lạ thuồng, lúc này cũng không nói lời nào, chậm chạp điq ua.
“Sao vậy,” Thương Ngạn rũ mắt nhìn cô, giữa mày nhíu lại, “Không thoải mái?”
Tô Mạc Mạc lắc đầu, nói nhỏ, “…… Không có.”
Cô nghĩ ngợi, cô chậm rãi giải thích để Thương Ngạn khỏi lo lắng: “Em không hay, không hay đi xa, hơi không quen. Cảm thấy rất…… Xa lạ.”
Thương Ngạn hiểu rõ.
“Duỗi tay.”
Anh buông mắt, nhàn nhạt nói.
“……”
Tô Mạc Mạc hơi giật mình, khó hiểu nhìn Thương Ngạn, nhưng vẫn nghe lời vươn tay ra.
Thương Ngạn bắt lấy bàn tay cô, kéo lại, ấn lên xương quai xanh của mình.
Đầu ngón tay cô gái lạnh lẽo tiếp xúc với làn da ấm áp tương phản, thậm chí dườn như chỗ chạm nhau còn nóng lên.
Nhiệt độ đó lan đến tận gò má Tô Mạc Mạc.
Cô xấu hổ khó hiểu nhìn Thương Ngạn.
Thương Ngạn cong môi, “Nhắm mắt lại.”
“……” Tô Mạc Mạc làm theo.
“Cảm nhận được gì?”
“…………”
Thị giác không hoạt động, độ nhạy cảm của xúc giác và thính giác tăng lên vài lần.
Dưới đầu ngón tay, trái tim nảy đập vừa bị cô xem nhẹ gần như hòa cùng một nhịp với trái tim cô.
Tô Mạc Mạc bỗng dưng mở bừng mắt.
Ngón tay trắng nõn rụt lại, đồng tử đen nhánh xẹt qua tia hoảng loạn và xấu hổ.
Thương Ngạn rũ
mắt nói.
“Bây giờ còn xa lạ không.”
Tô Mạc Mạc mím môi, gương mặt ửng đỏ.
Thương Ngạn thấp giọng cười.
“Sau này bất kể em đi đến đâu, thứ đang nảy đập này sẽ mãi ở cạnh em. Có nó ở đây, không cần biết em trong hoàn cảnh nào, em không bao giờ cảm thấy xa lạ hay bất an nữa.”
“……”
Cô gái chậm rãi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
“Anh sẽ ở cạnh em mãi mãi sao?”
“Ừ.”
“Lúc nào em cũng có thể sờ được sao?”
“……”
Thương Ngạn nhướng mày.
“…………!”
Cô gái bỗng dưng hoàn hồn, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng vì nghẹn, “Em em em không không có ý đó, em chỉ căng thẳng do thi đấu ——”
Thương Ngạn không nhịn được bật cười.
Anh nhấc tay, nắm nhẹ cằm cô, ngăn cản lời nói hoảng loạn của cô.
Một tay Thương Ngạn chống ghế ngồi, cúi người xuống ngang mặt cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch.
“Ừ, bất kể lúc nào, anh cũng sẽ ở cạnh em.”
“……”
“Cũng bất kể khi nào, cũng mặc cho em sờ.” Thương Ngạn thấp giọng cười thầm, “Đây chính là đặc quyền sư phụ cho một mình em, nhóc con, phải thật quý trọng, tốt hơn là nên lợi dụng nó đi.”
“………………!”
*
Từ thành phố C đến thành phố A nơi tổ chức giải đấu LanF, khoảng cách rất dài, tuy ngồi tàu hỏa cao cấp nhưng toàn bộ hành trình cũng kéo dài gần bảy tiếng.
Tàu hỏa chạy rất vững, bên trong toa thương gia lại rất im ắng, ánh mặt lọt qua tán cây chiếu vào cửa sổ xe, vẽ nên một tầng ấm áp say lòng người.
Ghế dựa được điều chỉnh thành kiểu ghế dựa nghiêng để nằm, nhanh chóng khiến cô gái mơ màng muốn ngủ. Đầu nhỏ tựa trên gối mềm, thỉnh thoảng còn nghiêng sang bên cạnh một chút.
Thương Ngạn ngồi cạnh nhìn trong chốc lát, cuối cùng vẫn duỗi tay giữ đầu cô, khi ngồi vào giữa hai ghế, anh không nhịn được cười khẽ.
Động tĩnh này cũng làm cô gái đang nửa tỉnh nửa mơ kinh ngạc thức giấc.
Trong mắt cô tràn đầy sự mông lung, xoay đầu qua, dời mắt từ cánh tay vừa đỡ đầu cô lên khuôn mặt Thương Ngạn.
“Em…… Ngủ à?”
Thương Ngạn cúi người áp sát, thay cô nhấn cái nút bên cạnh.
“Chỉnh thành nằm thẳng rồi đấy, em ngủ đi.”
“Nhưng……”
“Anh sẽ đánh thức em trước bữa tối.”
“……”
Thật sự buồn ngủ rất khó nén, Tô Mạc Mạc giãy giụa trong lòng vài giây, ghế dựa được chuyển sang giường ngủ và khoang xe ấm áp thúc giạc cô mơ màng sắp ngủ.
Cô gái co chặt bờ vai mỏng, lông mi chớp chớp vài lần, cuối cùng khép lại, nặng nề say giấc.
Thương Ngạn đứng dậy, đi đến cánh cửa cách âm ở toa xe, nhờ tiếp viên đứng ở toa thương gia đem qua hai tấm chăn sạch sẽ rồi quay vầ toa xoe.
“Ngạn ca, Tiểu Tô ngủ à?”
Ngô Hoằng Bác thấp giọng hỏi.
“Ừ.”
Thương Ngạn đáp nhỏ, thấy Ngô Hoằng Bác đã quay lại thì mới đi đến cạnh Tô Mạc Mạc.
Anh đặt một tấm thảm trong tay lên ghế mình, gấp cái còn lại làm đôi rồi đắp lên chân Tô Mạc Mạc, thuận tiện giúp cô thay dép lê mềm mang theo.
Thương Ngạn gấp cái còn lại làm đôi y hệt rồi đắp lên phần thân trên của cô gái.
Trong lúc cúi người chỉnh lại góc chăn cho cô gái, Thương Ngạn bỗng dưng đứng hình.
Cảm xúc trong mắt anh tối đi.
Cô gái lặng lẽ ngủ, làn da trắng nõn cực kì mịn màng, ở khoảng cách gần như thế, ngay cả mạch máu nhợt nhạt dưới da cũng có thể thấy được. Lúc này, con ngươi đen nhánh của cô bị che khuất, lông mi dày như cây quạt nhỏ trên mí mắt. Cánh mũi cao thẳng, đường cong ở chóp mũi mượt mà mềm mại, cánh môi nhạt màu nổi bật, làm người ta không nhịn được muốn……
Trước khi kịp suy nghĩ, lòng bàn tay Thương Ngạn đã vướt khẽ cánh môi non mịn của cô gái.
Không biết có phải vì ngủ quá sâu hay không, cô gái đang ngủ không những không thức giấc mà còn vô thức cọ vào lòng bàn tay anh.
Ngọn lửa vô hình bùng lên trong con ngươi tối đen, ngọn lửa đen lập tức tràn đầy trong mắt.
Thương Ngạn chớp mắt, cặp mắt thâm trầm đến mức có thể hút người.
Dường như bị mê hoặc, anh cầm lòng không đậu chậm rãi cúi người về phía trước.
Một tiếng “bộp” vang lên sau tai.
Có lẽ là tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Như bị ma xui quỷ khiến, Thương Ngạn cũng không quay đầu lại.
Anh chỉ đình trệ trong chớp mắt rồi cúi người xuống lần nữa.
Một giây trước khi hai cánh môi chạm vào nhau, anh vẫn thay đổi ý định —— môi mỏng hơi địch chuyện, khẽ hôn lên chóp mũi cô gái.
Chạm vào rồi nhanh chóng tách ra.
Thương Ngạn bình tĩnh vững vàng quay người.
Vẻ mặt Ngô Hoằng Bác như bị sét đánh, trợn mắt há mồm nhìn Thương Ngạn.
“Cha…… Cha Ngạn…… Cậu vừa, cậu vừa mới…… Làm gì thế……”
Sau khi hồi thần, những âm cuối của lời này cũng như biểu cảm của chủ nhân nó ——
Hoảng sợ đến vặn vẹo.
Hết chương 60
#xanh