Anh Ấy Rất Điên

Sư phụ là tốt nhất


trước sau

Sau khi xém chút nữa làm Cố Linh tức nổ phổi quay đầu rời đi, Ngô Hoằng Bác khiếp sợ không chớp mắt nhìn Tô Mạc Mạc vài giây.

Cậu ta hoàn hồn, giơ tay vỗ hai tiếng “bốp bốp” ——

“Tiểu Tô của chúng ta quá tuyệt, đúng là chân nhân bất lộ tướng.”

*(Chân nhân bất lộ tướng: Người tài sẽ không để lộ danh tính và tài năng của mình)

Tô Mạc Mạc vừa thấy năm người của Nhất trung ở thành phố S rời đi, gương mặt tuyệt mỹ căng chặt không có biểu cảm cuối cùng mới sụp đổ.

Cô thở phào một hơi dài.

“Tôi còn tưởng anh ta muốn lên đánh tôi.”

“……”

Thương Ngạn ngồi cạnh đang thâm thúy nhìn cô, nghe vậy thì mỉm cười, ý cười thay thế những cảm xúc phức tạp đó.

“Sợ bị đánh mà còn kiêu ngạo chọc giận người ta như vậy?”

Tô Mạc Mạc: “……”

Tô Mạc Mạc tức giận, nhỏ giọng, “Không phải em làm vì sư phụ à.”

“Anh không quan tâm người khác đánh giá như thế nào.”

“Nhưng em để ý!”

Cô đề cao âm lượng làm Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch đối diện cùng nhìn qua, cô vội vàng ngượng ngùng thấp giọng.

Nhưng trong giọng nói vẫn xen lẫn sự không cam lòng, “Người khác nói sư phụ thế nào…… Em rất để ý. Bọn họ đều không bằng anh, làm sao có thể nói anh như vậy.”

Âm cưới mang theo sự giận dỗi mềm mại, nhưng cũng rất nghiêm túc biểu đạt suy nghĩ của mình.

Thương Ngạn hiếm khi ngẩn ra.

Một lát sau, anh mới hồi thần, bỗng nhiên bật cười, cúi người qua,

“Nhóc con, trong mắt em, sư phụ tốt bao nhiêu?”

Tô Mạc Mạc chớp chớp mắt.

“Sư phụ là tốt nhất.”

“Ừm, ví dụ như,” Thương Ngạn ý cười nghiền ngẫm, “Ở mặt nào?”

Tô Mạc Mạc: “Rất nhiều mặt……”

Thương Ngạn khoang tay tựa ra sau, “Em cứ kể ra từng cái nói, anh từ từ nghe, không vội.”

“…………”

Loan Văn Trạch và Ngô Hoằng Bác đối diện nghe thấy, biểu cảm phức tạp liếc nhau.

Ngô Hoằng Bác nói nhỏ: “Không được, tôi không thể nhìn được cái kiểu khích lệ công khai này, ăn cẩu lương muốn nghẹn —— tôi đi trước đây.”

Loan Văn Trạch không đáp, nhưng hiển nhiên cũng rất tán đồng.

Cậu ta đứng dậy đi theo.

Lúc này Tô Mạc Mạc mới ngộ ra, mình lại bị tên sư phụ vô lương tâm này đùa giỡn.

Má cô ửng đỏ, đứng dậy dọn dẹp tài liệu trên mặt bàn.

“Em ăn xong rồi…… Chúng ta cũng đi thôi.”

Thương Ngạn cực kì tiếc nuối vì không thể nghe nhóc con nhà mình khen mình ngay trước mặt.

Cơ mà nhìn thoáng qua giờ trên đồng hồ, giờ tuyển chọn cũng đã sắp đến, anh không trì hoãn nhiều nữa, cùng Tô Mạc Mạc dọn dẹp đồ đạc rồi cùng nhau rời khỏi nhà hàng.

……

Sau khi bữa trưa kết thúc, tất cả các học sinh tham gia cuộc tuyển chọn thống nhất đi đến sảnh lớn để hội hợp.

Dựa theo số thứ tự đã phân trước, tất cả các đội ngũ học sinh trung học đến từ cả nước đi lên lầu ba, tiến vào sân thi đấu đã được bố trí trong đại sảnh.

Quy tắc tuyển chọn của giải đấu LanF được các khu vực tự do quyết định, quy tắc trong nước rất đơn giản.

Vẫn dựa theo đoàn đội dự thi cho đơn vị như trước, mỗi tổ máy tính được phát một đề bài, trong thời gian qui định phải hoàn thành việc lập trình và đồng thời ra được kết quả giải toán chính xác là được thông qua, đạt được tư cách tiến vào vòng loại châu Á diễn ra vào hai ngày sau.

Đề bài được lấy ngẫu nhiên từ kho đề chuyên dụng của giải đấu LanF, mức khó nằm ở giữa, đối với các đội mạnh chỉ nhìn chăm chăm vào việc bộc lộ tài năng ở vòng đấu loại thì một đề thi như thế so với việc lập trình câu “hello world” khi bọn họ vừa nhệp môn cũng không khó hơn mấy.

Sân thi đấu, nhóm đầu tiên tiến vào đều là những đội ngũ hạt giống được ban tổ chức lựa chọn nên không khí trong sân cũng thoải mái hơn bình thường.

——

Ngoại trừ bàn đầu tiên từ ngoài vào.

Sau khi Thương Ngạn vừa dứt lời, bốn người trước máy tính ở bàn thứ nhất yên lặng hơn mười giây.

Tô Mạc Mạc hiểu ra, không thể tin được nhìn Thương Ngạn: “Có ý gì…… Tại sao mọi người không tham gia?”

“Chỉ là vòng tuyển chọn, cũng chỉ là một đề mức khó dưới trung bình.”

Khi đối mặt với Tô Mạc Mạc, mức độ kiên nhẫn của Thương Ngạn luôn cực kì cao.

Anh bình tĩnh giải thích một lần:

“Mặc dù có giới hạn thời gian, nhưng nếu ngay cả cái này mà em cũng không thông qua được thì chúng ta cũng không thể tiếp tục được nữa.”

Tô Mạc Mạc ấm ức đến khóc lên mất: “Nhưng lần trước anh đã nói, quan trọng là việc em tham gia, kết quả xấu nhất chính là em không……”

Thương Ngạn mỉm cười, “Anh đổi ý.”

Tô Mạc Mạc: “……”

Tô Mạc Mạc: “Nhưng lỡ như đề rất khó, hoặc nếu không thể dùng Python thực hiện, vậy em ……”

Thương Ngạn thản nhiên nói, “Vậy bỏ thi, cùng nhau về nhà.”

Tô Mạc Mạc: “…………”

Tức giận.

Cô muốn cắn người.

Trọng tài đang đứng đằng trước đọc quy tắc.

Ngô Hoằng Bác hết sức săn sóc lặng lẽ “giúp” Tô Mạc Mạc khởi động máy tính.

Cậu ta ấn vào nút khởi động rồi ngồi lại, sắc mặt cực kì vô tội ——

“Tiểu Tô, dựa theo sự sắp xếp của cha Ngạn, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây.”

Tô Mạc Mạc: “……” QAQ

Ánh mắt cô gái uất ức đảo qua Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch, nhìn đến mức hai người hoảng hốt trong lòng, đành phải vội vàng quay mặt đi mới giữ vững phòng tuyến.

Cuối cùng Tô Mạc Mạc chỉ phải dời mắt qua đặt lên tia hi vọng cuối cùng, Thương Ngạn.

Đối diện với cặp con ngươi đen nhánh ướt lã chã chực khóc, hầu kết Thương Ngạn nhúc nhích.

Một lát sau, anh quay mặt đi, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.

“Còn ba phút nữa là thi đấu bắt đầu.”

Thương Ngạn trấn định lại cảm xúc, một lần nữa ngước mắt lên, ngữ khí trở nên lười biếng đạm nhiên.

“Em có thể lựa chọn tiếp tục nhìn chằm chằm anh như vậy, hoặc có thể đi làm quen tư liệu Python.”

“……”

Từ cặp con ngươi đen kịt đó, Tô Mạc Mạc nhìn thấy chuyện này không thể thay đổi được, cô rũ mắt, hít một hơi, banh mặt quay đi.

Giải đấu LanF cũng không cấm thí sinh mang tư liệu bằng giấy, nhân lúc thời gian ngắn ngủi trước khi bắt đầu này, Tô Mạc Mạc lật xấp tư liệu đó và đọc.

Hơn mười giây sau, cô hoàn toàn tiến vào trạng thái không coi ai ra gì.

Những tổ đội khác trong sân thi đấu cũng thuộc nhóm đầu tiên. Làm người dự thi của những tổ đội hạt giống, bọn họ vốn ba năm tụ lại nhốn nháo vui đùa, cực kì nhẹ nhàng, mãi đến khi càng lúc càng nhiều người chú ý đến nhóm Thương Ngạn ——

“Má ơi, không phải bàn thứ nhất là đội của Ngạn Thần sao?”

“Đúng vậy.”

“Đội bọn họ vừa có người mới vào đúng chứ, sao lại tích cực như thế, đây chỉ là vòng tuyển chọn…… Mà đã khiến bọn họ bày trận địa sẵn sàng đón địch, có hơi đáng sợ rồi đấy.”

“Chẳng lẽ —— vòng tuyển chọn lần này có giấu thứ gì đó, đội bọn họ đã biết trước rồi?”

“Không phải chứ, cậu nhìn Ngạn Thần và hai người kia đi, thoạt nhìn không có phản ứng gì.”

“Thật kì lạ.”

“Ai nói không phải chứ, làm tôi thấy hơi chột dạ.”

“Tôi cũng thế…… Hay là chúng ta cùng đọc đi?”

“Tôi đọc cùng cậu.”

Dưới sự dẫn đầu của Tô Mạc Mạc, bầu không khí vài phút trước vẫn còn thoải mái sung sướng, không giống sân thi đấu mà càng giống nơi tổ chức liên hoan chơi xuân, đột nhiên như có một trận gió xoáy thổi qua.

Bọn học sinh đều cúi đầu, hoặc yên lặng lật xem tài liệu, hoặc thấp giọng thảo luận các phép tính.

Ngay cả trọng tài cũng rất bất ngờ.

Bên phía ban tổ chức cũng chú ý đến, ở những ghế giám sát bên cạnh đại sảnh có vài ánh mắt nhao nhao chuyển qua vị trí của nhóm Thương Ngạn.

Ba phút bối rối trôi qua.

Thi đấu chính thức bắt đầu.

Mở ra hệ thống chuyên dụng của giải đấu LanF, rút đề bài được phân cho đội mình, trong suốt hai phút, Tô Mạc Mạc đọc đi đọc lại đề mấy lần, đại não vẫn trống rỗng như cũ.

——

LanF là giải đấu cấp quốc tế, toàn bộ đề bài đều viết từ tiếng Anh, những thuật ngữ lạ lẫm, vào thời điểm làm đại não người ta trống rỗng này thì việc giải nghĩa chúng càng trở nên khó khăn.

Ngô Hoằng Bác bên cạnh thấy Tô Mạc Mạc đang căng thẳng, hơi bất an ngó qua Thương Ngạn một cái. Người nọ đang bình tĩnh dựa vào tấm chắn bằng nhựa, hai tay lười biếng đặt xuống, lông mi cũng biếng nhác khép hờ.

Thoạt nhìn rất ủ rũ, có vẻ như có thể đánh một giấc ngay trên sân thi đấu này.

Ngô Hoằng Bác nhếch miệng trong lòng.

Thời gian tíc tắc trôi qua hai phút, tiếng gõ bàn phím của các tổ còn lại đã vang lên hết đợt này đến đợt khác, vậy mà trang giấy dùng để nhớ thuật toán trước mặt Tô Mạc Mạc vẫn trống rỗng.

Cô gái cúi đầu, hít sâu một hơi nhẹ.

Cô siết chặt đầu ngón tay, lòng bàn tay chảy ra một xíu mồ hôi.

Ngay lúc này, nam sinh cạnh cô trầm mặc nãy giờ rốt cuộc cũng thẳng người dậy, hướng về phía trước, chống khuỷu tay lên mặt bàn.

Anh
áp xuống từ phía sau, gần như ôm hết cả người cô gái vào lồng ngực.

Tiếc rằng lúc Tô Mạc Mạc còn đang khẩn trương nên chưa cảm nhận được.

Cô nhanh chóng cầm biết, ghi chú các trình tự thuật toán đã suy nghĩ trong đầu.1

“…… Em nghĩ gì về đề bài?”

Sau khi bình tĩnh lại, Tô Mạc Mạc đã hoàn toàn nhập tâm vào đề bài, nghe vậy đầu không nâng bút không ngừng ——

“Mức khó ở tầm trung. Tầng ngoài của đề là từ những tài liệu cần học từ trang web, cũng được tự động tích hợp thành tệp txt; bản chất là xây dựng trang web thu thập dữ liệu, là module Python, không quá khó để thực hiện.”

“Ừ.”

Thương Ngạn đáp nhẹ, “Module chủ yếu để thực hiện là gì?”

Tô Mạc Mạc khựng tay, sau khi tự hỏi nhanh, đưa ra đáp án trong thời gian nhanh nhất, viết lên tờ giấy trắng ——

“Đầu tiên là module urllib2, dùng để thu hoạch tư liệu URLs.”

“Tiếp theo là re module, thực hiện thu thập dữ liệu.”

Thương Ngạn: “Bộ phần re module cần thuyên chuyển qua bao nhiêu hàm số trọng yếu?”

Tô Mạc Mạc tự hỏi một lát, đầu mày nhíu lại, sau vài chục giây tìm kiếm giữa những thuật toán khắc sâu trong đồng, cuối cùng lên tiếng nói:

“Tham số cho hàm số re.compile gồm pattern và flags, dùng để sáng tạo hình thức đối tượng; cùng với hàm số re.findall, dùng hình thức danh sách phản hồi để so khớp.”

“……”

Trên gương mặt trắng lãnh của nam sinh hiện lên ý cười thật nhẹ.

“Có thể. Suy nghĩ thuật toán rất mạch lạc, mã hóa số hiệu đi.”

Tô Mạc Mạc đạt được lời khẳng định bất chấp niềm vui, vội vàng nhìn thoáng qua thời gian còn lại trên hệ thống.

Cô xác định đủ thời gian, lúc này mới thở phào, nhanh chóng lập trình, dựng lên các trình tự thuật toán trên giấy bằng số hiệu.

Bảy tám phút sau.

Hai tay Tô Mạc Mạc rời khỏi bàn phím, chậm rãi thở ra một hơi.

Cô xoa mắt, nhìn về Thương Ngạn.

“Sư phụ.”

Tròng mắt mềm mại của cô gái mang theo một chút cảm xúc xin giúp đỡ.

Hệ thống chuyên dụng của giải đấu LanF không cho bất kì cơ hội điều chỉnh thử hoặc vận hành để làm ví dụ, do đó, học sinh chỉ có thể phán đoán bằng mắt thường và logic của mình xem cooi có tồn tại bug (lỗi) không.

Đối với người có rất ít kinh nghiệm lập trình như Tô Mạc Mạc, đây là khuyết điểm lớn nhất của cô.

Thương Ngạn yêu cầu Tô Mạc Mạc tự hoàn thành đề này chỉ để rèn luyện tâm lý dự thi và năng lực của cô, đương nhiên anh sẽ không quá nghiêm khắc.

Thương Ngạn kéo ghế xoay tiến lên, không vội xem số hiệu mà duỗi tay xoa nhẹ đỉnh tóc của cô.

“Trách anh à.”

Tô Mạc Mạc ngẩn ra, tư duy thoát ra khỏi đề bài và sự căng thẳng khi thi đấu.

Cô gật đầu, lại lắc đầu với biên độ cực nhẹ.

Thương Ngạn mỉm cười.

“Vòng tuyển chọn kết thúc, anh cho em cắn một cái cho hả giận, được không?”

“……”

Không biết nhớ đến gì đó, gương mặt Tô Mạc Mạc ửng đỏ, thấp giọng thúc giục, “Anh mau xem số hiệu……”

Lúc này Thương Ngạn mới dời tầm mắt qua máy tính.

Anh nhanh chóng đảo mắt qua số hiệu trên đó, từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, cuối cùng gật đầu.

“Cơ bản không thành vấn đề.”

Tô Mạc Mạc chần chờ; “…… Cơ bản?”

Thương Ngạn giơ tay, con chuột hướng lên, mũi tên chỉ đến khu vực mà anh nói đến ——

“Chỗ này có khuyết điểm.”

Tô Mạc Mạc suy tư vài giây, hai mắt mờ mịt.

Thương Ngạn nói thẳng, “Bộ phận này, sau khi so khớp thì toàn bộ nội dung các tag trong lớp đều sẽ được đưa ra, nhưng sẽ nhận được các tag nhỏ của img và http, vậy nên ở đây, em còn thiếu một hàm số sub……”

Tô Mạc Mạc bừng tỉnh, chủ động nói tiếp:

“Thay thế chúng để không có kí tự!”

Khóe môi Thương Ngạn khẽ cong.

“Ừ.”

Trên mặt cô hiện lên nụ cười dịu dàng, “Cảm ơn sư phụ!”

Nụ cười đó làm khung cảnh mùa đông tươi đẹp nhất ngoài cửa sổ cũng trở nên ảm đạm.

Ngô Hoằng Bác ngồi cạnh có cảm giác tồn tại tương đương không khí, tâm trạng cậu ta phức tạp ngó Loan Văn Trạch.

“Tôi chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy……”

Loan Văn Trạch: “Hả? Cảm giác gì?”

Ngô Hoằng Bác: “Ngần ấy năm lập trình của ông đây đều đã vô dụng.”

Loan Văn Trạch: “…………”

Cùng lúc đó.

Ở nơi cách bàn đầu tiên không xa, phía sau máy tính trên bàn của Nhất trung ở thành phố S.

Cố Linh nheo mắt nhìn tư thế thân mật của hai người kia ở hàng đầu tiên.

Vài giây sau, Cố Linh thấp giọng cười rộ lên một cách dữ tợn.

*

Các đội ở nhóm đầu tiên là nhóm kết thúc cuộc khảo hạch ở vòng tuyển chọn nhanh nhất.

Chờ sau khi tất cả đều hoàn thành khảo hạch xong, một buổi trưa đã trôi qua. Sắc trời ngoài khách sạn đã tối đen.

Tất cả các đội thông qua được ở lại, những đội bị đào thải bị điều về, ban tổ chức rất thực tế đưa ra lời mời ăn tối cho các đội đã được thông qua ở khách sạn.

——

Khác với những bữa ăn giải quyết cho có lệ ở nhà hàng của khách sạn, bữa tối của đêm nay lấy lí do “ăn mừng trúng cử”, được tổ chức ở một nơi được bao bên ngoài khách sạn.

Sau khi nhận được thông báo, các thành viên đội ngũ của các trường sôi nổi xuống lầu tập hợp.

Đương nhiên trong đó cũng bao gồm bốn người Thương Ngạn và Tô Mạc Mạc.

Tập hợp xong ở đại sảnh, dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác của ban tổ chức, các học sinh dự thi còn sót lại xếp thành đội rời khỏi khách sạn.

Vừa vào cửa hành lang, còn chưa xuống dưới bậc thềm trước khác sạn, một chiếc xe thể thao đỏ tươi đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

Màu sắc bắt mắt sáng trưng dưới bóng đêm hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của đám học sinh.

Hăng hái lái vào.

Sắp đến gần.

Phanh gấp.

Đuôi xe hoa lệ.

Tiếng lốp xe cọ xát mặt đất khiến người ta đau răng vừa dứt, xe thể thao đỏ tươi hất đuôi dừng ở vị trí các bọn học sinh đang ngây ra như phỗng không xa.

Bầu không khí hoàn toàn tịch mịch.

Trầm mặc như màn đêm dày đặc trên đỉnh đầu và tiếng gió lướt qua bên tai trong bóng đêm.

Vài giây sau.

Dưới sự an tĩnh này, cửa bên ghế điều khiển của xe thể thao được mở ra, một người phụ nữ mặc bộ lễ phục dạ hội màu tím sáng chói bước xuống, có lẽ một tiểu thư nào đó vừa tạm thời chạy ra khỏi bữa tiệc, kiêu ngạo lại xinh đẹp.

Cô tựa vào thân xe, một tay cầm điện thoại đặt bên tai, một cánh tay mảnh khảnh khác mang bao tay lễ phục màu đen nâng lên, vung qua phía đám học sinh đang ngây người.

Thương Ngạn đen mặt.

Lúc này, điện thoại Tô Mạc Mạc vang lên.

Thương Ngạn liếc qua người gọi, bắt máy.

“Thương Nhàn, chị ——”

“Chị cái gì chị. Đã đến cửa nhà rồi mà còn không vào, em học Đại Vũ chống lũ* à?”

*(Đại Vũ: Hạ Vũ, thường được gọi Đại Vũ hay Hạ Hậu thị, là một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc thời cổ đại. Ông nổi tiếng với về việc chống lũ, xác lập chế độ cha truyền con nối ở Trung Quốc bằng cách thành lập nhà Hạ và nhân cách đạo đức ngay thẳng của mình. Vì quá chăm lo cho việc trị chống lũ, nhiều lần ông đi qua cửa nhà nhưng lại không vào. Nguồn: Internet)

Thương Ngạn: “……”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện