Chờ đến khi hai người đi ra khỏi Phú Lâm uyển, bảo vệ chào hỏi với hai người, Tần Tình đang trong tưởng tượng mới hồi phục lại tinh thần.
Tinh thần đang phấn chấn bỗng nhiên thu liễm lại, Tần Tình hơi đỏ mặt, cúi đầu, có chút ngượng ngùng:
"Em nói những cái đó có phải anh không thích nghe hay không?"
"Đúng thật là anh không thích học tập."
Văn Dục Phong nhìn cái đầu nhỏ kia đang có xu thế càng thấp xuống nữa, hắn khẽ cười ——
"Nhưng mà, anh lại thích nghe em nói."
"......Hả?"
Tần Tình ngẩng đầu, khuôn mặt đầy khó hiểu.
"Xe buýt tới."
Ánh mắt của Văn Dục Phong chợt lóe, né tránh ánh mắt trong suốt của cô gái nhỏ, nhấc chân đi tới trạm xe buýt cách đó không xa.
Tần Tình không kịp suy nghĩ ý nghĩ của câu nói mà Văn Dục Phong nói trước đó là gì, nhìn thấy xe buýt vừa dừng lại, vội vàng chạy theo phía sau.
May mà hành khách đợi ở trạm xe cũng khá đông, thời điểm Tần Tình và Văn Dục Phong tới trạm xe thì vẫn còn rất nhiều hành khách chưa lên hết.
Tần Tình ngoan ngoãn đi theo phía sau Văn Dục Phong xếp theo hàng dài bước lên xe buýt.
Chờ tới khi lên trên xe, nhìn xe chuyển bánh, Tần Tình mới tỉnh táo, ngơ ngác nhìn Văn Dục Phong.
"Chúng ta không phải đi bộ tới trường học sao?"
Văn Dục Phong lấy ra hai đồng tiền xu, nở nụ cười.
".......Như vậy quá nhanh."
"Cái gì?"
Nam sinh nói chuyện hơi nhỏ, Tần Tình không nghe rõ nên tò mò hỏi lại.
"Không có gì."
Chen chúc ở trong đám người, Văn Dục Phong kéo Tần Tình đến khu cửa sau của xe buýt.
Tần Tình ít khi ngồi xe buýt đang chật vật né tránh người hai bên, tâm tư thì đang ở nơi khác ——
"Hơn nữa em thấy hướng đi của xe buýt này, chúng ta phải đi một vòng lớn rồi mới đến trường?"
Văn Dục Phong đi ở phía trước, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
".......Ừm."
Hắn nhẹ nhàng nắm cánh tay của cô gái nhỏ thật chặt.
Rốt cuộc hai người cũng đi được về phía cửa sau.
Khu này dành cho một số người tàn tật ngồi, thông thường sẽ không dùng đến.
Mà thời điểm đang cao điểm thường những người đứng thì sẽ có lợi nhất.
Hơn nữa, lúc này bắt đầu chạy vào Thanh Thành, người trên xe buýt càng nhiều thêm.
Văn Dục Phong đem người kéo đến vách tường xe bên cạnh.
Chờ cô gái nhỏ dựa vào, hắn liền quay người che chở, chắn những người đang chen chúc ở phía sau.
Xung quanh đã ổn định, Tần Tình mới thở phào một hơi.
Đôi mắt đen láy kia vẫn chăm chú nhìn cô gái nhỏ, Văn Dục Phong thấy biểu tình nho nhỏ kia của Tần Tình, môi không khỏi cong lên.
Chỉ là Tần Tình chưa kịp thở ra hết, xe buýt bỗng dưng phanh lại đột ngột.
Tần Tình không hề có kinh nghiệm ở phương diện đi xe buýt, lập tức mất trọng tâm mà ngã sang một bên.
Dưới tình thế cấp bách, theo bản năng cô liền nắm lấy cánh tay người bên cạnh.
Chờ quán tính thân thể dần mất, Tần Tình ổn định lại cơ thể, lúc này mới phát hiện chính mình đã bắt lấy cánh tay của Văn Dục Phong.
Áo khoác tây trang bên ngoài đã bị mình làm cho nhăn nhúm.
Tần Tình đỏ mặt: "Xin lỗi, em......"
Giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Cho tới khi Tần Tình ngẩng mặt lên mới phát hiện mặt mình đang sát cằm của anh ấy, môi hơi cong lên, cười như không cười nhìn mình.
Con ngươi đen nhánh rạng rỡ, không biết như thế nào Tần Tình liền sinh ra một cảm giác vừa xấu hổ vừa buồn bực.
Cô lập tức buông tay, rũ mắt xuống.
Văn Dục Phong muốn mở miệng trêu bạn học nhỏ, nhìn bộ dáng biểu tình của cô gái nhỏ sẽ làm gì tiếp theo khiến tâm can của hắn ngứa ngáy.
Rũ mắt nhìn thấy vành tai của cô gái nhỏ đã phiếm hồng, chung quy hắn không nên nói, đành di chuyển tầm mắt.
.......Vẫn nên không thể dọa em ấy chạy mất.
Vậy chỉ có thể từ từ tiến tới.
Chỉ tiếc trên đời này có một câu đó là "Không như mong muốn".
Xe buýt vừa vào trạng thái chạy vững vàng liền đã đến trạm xe tiếp theo.
Lần dừng xe này hành khách lên càng nhiều, cửa trước không thể lên hết, tài xế đành mở cả cửa phía sau.
Đa số các địa phương đều giống nhau, không thể thiếu các bác gái có sức chiến đấu bưu hãn.
Mắt thấy chính mình không thể lên cửa trước của xe, các bác gái hung ác dùng lực chen lên cửa sau.
Không biết người nào bên trong "ai da" một tiếng, nhất thời các hành khách ở phía cửa sau đều đảo loạn hết.
Cảm nhận được một lực đạo ép đẩy từ phía sau, cánh tay của Văn Dục Phong liền chống bên cạnh cô gái nhỏ.
Mặc dù hắn phản ứng khá nhanh, nhưng vẫn không thể chống cự lại sức mạnh của quần chúng.
——
Tần Tình cảm thấy trước mắt tối sầm lại, nam sinh ban đầu đang đứng cách mình một khoảng đã đột ngột cúi sát lại.
Trong khoảnh khắc đó, chiếc áo sơ mi trắng tinh rất gần chop mũi của Tần Tình.
Mùi hương bạc hà nhàn nhạt tràn ngập trong trí nhớ.
Không khí phảng phất xung quanh trở thành từng hạt li ti dưới ánh nắng mặt trời, lóe lên màu sắc cầu vồng; những tiếng ồn xung quanh như truyền đến một thế giới khác, bên tai chỉ còn vang tiếng tim đập thình thịch.
Thình thịch......thình thịch......!
Tần Tình không thể phân biệt rõ là của mình hay là của anh ấy.
Đợi cảm giác áp lực khi nãy dần lắng xuống, mọi người xung quanh bắt đầu đứng vững thì khoảng cách cũng bắt đầu thoải mái hơn.
Tần Tình cũng hoàn hồn.
Cô ngẩng đầu lên, hai má đỏ bừng, đôi mắt long lanh ánh nước.
"......Em không sao chứ?"
Giọng nói nam sinh vang lên trên đỉnh đầu, âm thanh trầm thấp kìm nén.
Tựa hồ có chút không vui.
Tần Tình ngẩn ra, đôi mắt chăm chăm nhìn Văn Dục Phong, quả nhiên ánh mắt nam sinh đang che giấu hàn ý lạnh thấu xương.
Ánh mắt lạnh lẽo của Văn Dục Phong chuyển hướng, đảo qua đám người phía sau, đúng lúc đụng phải ánh mắt một