Văn Dục Phong đều đặn mỗi ngày đến lớp đúng giờ, trong vòng một tuần, toàn bộ năm hai đều cảm thấy khó hiểu.
Mặc dù mỗi lần hắn đến lớp đều không có bóng dáng cô gái nhỏ, nhưng vẫn không ngăn được những lời đồn đại nói hắn "hoàn lương".
Ngoài trừ những chuyện này, Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ dựa theo ý của Văn Dục Phong, mỗi buổi sáng đều đợi ở trạm xe buýt gần trường.
Văn Dục Phong bên này vừa lên xe, hai người kia cũng vừa vặn đuổi kịp, sau đó ba người cùng đi ở phía sau cách xa một khoảng với Tần Tình.
Nếu người có tâm mà chú ý tới, đại khái đều cho rằng mỗi ngày Tần Tình đi học đều mang theo ba "bảo tiêu".
Cũng vì tình huống này mà lời đồn trong trường càng thêm nhiều, nhưng không có ai nhắc tới Tần Tình.
Đối với hành vi này của Văn Dục Phong, người cảm thấy khó hiểu nhất chính là Lý Hưởng.
Hắn nhịn hết một tuần, cho tới khi nghe được cái tin đồn mới nhất " Nhà của giáo bá Văn phá sản, cho nên mới không kiêng nể gì", rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nữa.
"Dục ca, tớ thật sự nghĩ không ra."
Trên sân bóng rỗ, Lý Hưởng đang cầm khăn lau mồ hôi, cảm thấy khó hiểu mà hỏi: "Vì sao không trực tiếp đi chung với bạn học mới, liên tục một tuần tớ đảm bảo toàn trường đều biết cậu vì cái gì mà đến sớm như vậy."
"............"
Nam sinh ngồi trên bậc thềm ngửa đầu lên uống lon nước, lộ ra đường cong phần cổ tinh tế, hầu kết lăn lộn một lúc, sau đó mới cầm lon nước xuống, người hướng về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối.
Văn Dục Phong ngồi trên thềm đá như cao thêm một mét so với mặt đất, mi mắt rũ xuống, từ trên cao nhìn xuống Lý Hưởng một cách lười biếng.
"Cậu cảm thấy tôi bởi vì cái gì?"
Lý Hưởng nghẹn lại.
Thật sự lúc này ánh mắt của Văn Dục Phong cất giấu hung lệ quá rõ ràng, như một lưỡi dao đang chém tới cổ của hắn, một cái cúi đầu làm hắn có thể bị thương bởi ánh mắt ấy.
Văn Dục Phong cũng không quá tàn nhẫn với hắn, hai giây sau đã dời ánh mắt đi.
" Lúc trước cậu nói khoảng cách giữa tôi và cô ấy chênh lệch rất lớn."
Lý Hưởng ngẩn ra một chút: "Dục ca tính toán chuyện này làm gì, khoảng cách chênh lệch đó cũng không sao cả."
"........Không sao?"
Nam sinh.
Đi tới trước mặt Lý Hưởng hắn mới dừng lại: "Tôi thì không sao, nhưng nếu toàn trường đều biết đến cô ấy —— thì cô ấy có thể không sao?"
Lý Hưởng trầm mặc.
Đương nhiên là không thể.
Đến lúc đó, lão Phó và chủ nhiệm giáo dục Tôn Hưng không đem cô gái nhỏ ra gọi phụ huynh đến lăn lộn một hồi mới là lạ.
Tưởng tượng như vậy, cô gái nhỏ nhu thuận đã bị Dục ca của bọn họ nhớ thương, cũng quá là đáng thương......!
Lý Hưởng suy nghĩ như vậy, bất thình lình có một ánh mắt nhìn qua đây.
".........."
Lý Hưởng run rẩy, bày ra bộ dáng vô tội nhìn lại.
Qủa nhiên nhìn thấy Văn Dục Phong cười như không cười liếc nhìn hắn.
" Nghĩ cái gì thế?"
Lý Hưởng: "........."
Từ lúc Dục ca của bọn họ "Động tâm", liền bắt đầu mở thêm kĩ năng đọc tâm luôn........!
Đáng sợ.
Lý Hưởng đang rối rắm nên tìm cái cớ nào để giúp mình qua ải, liền nghe thấy giọng trầm thấp sạch sẽ của nam sinh vọng bên tai.
"Cho nên, trong lớp kia có mấy đứa miệng rộng, cậu nhìn chằm chằm bọn hắn.
Đứa nào dám ở bên ngoài hoặc nói gì đó không nên nói trước mặt thầy cô......."
Văn Dục Phong nói tới chỗ này liền dừng lại, sau đó nghe thấy âm thanh cười nhạo, đôi mắt nhẹ nhàng nhướn lên.
" Vậy gặp nhau sau giờ tan học."
Ngữ điệu không chút để ý, nói tới âm cuối, lon nước trong tay nam sinh liền bị nắm chặt vo thành một khối kim loại hình tròn, sau đó ném vào trong thùng rác một cách chuẩn xác.
Làm xong một loạt động tác này, Văn Dục Phong đút hai tay vào túi quần, nhấc chân trở về lớp.
Lý Hưởng đứng tại chỗ, da đầu tê dại nhìn thoáng qua cái lon nước không còn nguyên dạng nằm trong thùng rác, im lặng quay đầu đi theo.
..................!
Năm hai ở Trung học Nhất Sư bắt đầu buổi thứ hai tự học, trước đó hai buổi tự học trước Văn Dục Phong đã nghỉ, tính ra đây là lần đầu hắn tham gia buổi tự học ở trường.
Lúc này là lúc tan học, Văn Dục Phong và Lý Hưởng từ sân bóng rổ về thay đổi quần áo rồi mới trở lại phòng học, chưa vào tới cửa liền nghe thấy những tiếng ồn ào ở bên trong.
Khi bọn họ tới trước cửa, những học sinh bên trong nhìn thấy tức khắc liền an tĩnh không ít.
Văn Dục Phong không thèm để ý, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vị trí bàn nhất nào đó.
Sau đó bước chân của hắn liền dừng lại.
—— Người không ở đây?
Mày kiếm nhướn lên, Văn Dục Phong nhấc chân đi qua.
Phương Hiểu Tịnh đang nói chuyện với người phía sau thì cảm thấy sau lưng hơi lạnh, một bóng đen liền phủ xuống.
Cô căng thẳng một chút, liền chậm rãi quay đầu lại.
".......Dục ca?"
Từ lần trước nghe nói Văn Dục Phong giúp Tần Tình lau bảng, Phương Hiểu Tịnh vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ một ngày nào đó Văn Dục Phong sẽ tìm mình tính sổ.
Cho nên lúc này nhìn thấy ánh mắt của Văn Dục Phong nhìn mình không một chút thân thiện, trong lòng không khống chế được mà run lên.
Văn Dục Phong vô tâm không để ý mấy chuyện dư thừa này.
Đôi mắt đen nhánh nhìn xuống vị trí của Tần Tình, do vừa mới vận động nên âm thanh có chút khàn khàn:
"Cô ấy đâu?"
Phương Hiểu Tịnh nhẹ nhàng thở ra: "......Đi tự học rồi."
Thấy đôi mắt lạnh lẽo của Văn Dục Phong nhìn tới, Phương Hiểu Tịnh tự giác bổ sung: "Tới phòng đọc sách tự học."
"Phòng đọc sách?"
Nam sinh khẽ nhướn mi.
—— vào Trung học Nhất Sư mấy năm, hắn thật sự không biết phòng đọc sách ở chỗ nào.
Nhắc tới chuyện này, đôi mắt của Phương Hiểu Tịnh xoẹt qua một chút ai oán.
Trên mặt cô vẫn mỉn cười: " Đúng vậy, không phải ai cũng có thể tới phòng đọc sách tự học.......!Vẫn là thầy Phó ưu ái Tần Tình, bằng không sao học sinh khác tới hỏi, khẳng định mặt mũi đều đã mất hết.
Kết quả Tần Tình mở miệng xin, thầy Phó liền lập tức đồng ý."
Ngữ khí của Phương Hiểu Tịnh, Văn Dục Phong vẫn chưa để ý.
"Đến phòng đọc sách như thế nào?"
"Ai, cái này tớ biết!"
Lý Hưởng bên cạnh vẫn luôn xem náo nhiệt liền ưỡn cao ngực: "Dục ca, tớ dẫn cậu đi!"
"........."
Văn Dục Phong liếc mắt nhìn hắn.
"Nói vị trí, tôi tự mình đi."
".......Nga."
Lý Hưởng héo trở về.
Một phút sau, Văn Dục Phong rời khỏi phòng học.
Lý Hưởng cảm thấy rất chán liền trở về chỗ ngồi.
——
Triệu Tử Duệ bị thầy giáo gọi đi làm "cu-li", Dục ca lại đi tìm bạn học nhỏ, chỉ còn một mình hắn lẻ loi hiu quạnh,