Chương 18: Canh hai
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Gần như ngày nào khoa ngoại chỉnh hình của Bệnh viện số 9 cũng có người đặt lịch phẫu thuật, nhưng phần lớn bệnh nhân đều chỉ tin tưởng tay nghề của chủ nhiệm hoặc các bác sĩ có kinh nghiệm lâu năm. Kiểu người khuyết thiếu kinh nghiệm lâm sàng như Trình Tang Tang thì rất ít người đặt lịch, trừ phi là người ta cần gấp.
Hôm nay là ngày nghỉ của Lý Hoài Bích nên Trình Tang Tang cũng không bận rộn mấy.
Sáng sớm chỉ có 2 người tới xin tư vấn phẫu thuật, nhưng cả hai đều do dự không đưa ra quyết định.
Trình Tang Tang thì luôn tỏ vẻ, động dao kéo trên mặt là chuyện lớn, nhất đinh phải suy nghĩ cho thật kĩ.
Sau khi bọn họ đi về, Trình Tang mới quang minh chính đại lôi một quyển sách ra thư giãn.
Nhưng mà hôm nay hiển nhiên không phải là một ngày được thư giãn.
Cô vừa mới sờ được cái bìa sách, còn chưa kịp mở ra thì đã nhìn thấy Lưu Vân Phương và hai người đàn ông đi tới.
Lưu Vân Phương che mũi, khí thế hùng hổ.
Hai người đàn ông sau lưng cô ta cũng như hung thần ác sát, giống như xã hội đen đi đòi nợ thuê trong phim điện ảnh Hongkong vậy.
"Bệnh viện các người sao lại có thể dùng sản phẩm kém chất lượng như thế? Hôm qua tôi vừa về nhà là đã cảm thấy khó chịu rồi, thượng thổ hạ tả, suýt chút nữa là mệt lả. Sáng nay mũi cũng bị lệch, bác sĩ Trình, nửa tháng sau tôi có một hoạt động cực kỳ quan trọng, nó rất có thể là bước ngoặt trong cuộc đời của tôi. Hiện tại các người khiến mũi tôi thành ra thế này, tôi làm sao có thể gặp người khác được nữa? Bệnh viện mấy người có cần bảng hiệu nữa không thế?"
Cô ta bỏ tay xuống.
Chiếc mũi nghiêng lệch khiến cả gương mặt nhìn rất buồn cười.
Cô ta gào khóc: "Nếu như hôm nay bác sĩ Trình không cho tôi một lời giải thích thì tôi sẽ không rời đi. Trình độ của cô không tốt thì đừng có làm bác sĩ nữa, cô cũng là phụ nữ, cô thừa biết khuôn mặt quan trọng với người phụ nữ thế nào mà. Có phải cô khinh thường tôi nghèo, cho rằng tôi không dám khóc nháo nên cô mới tùy tiện tiêm cho tôi Axit hyaluronic chất lượng kém? Có phải cô cho rằng mặt tôi không quý giá bằng mặt cô nên cô không thèm làm hẳn hoi? Hôm nay tôi tới đây, là muốn nhận được một lời giải thích, và còn muốn các người phải bồi thường cho tôi. Tôi sẽ không tiếp tục tin tưởng bác sĩ của Bệnh viện số 9, bệnh viện gì mà bác sĩ vớ vẩn nào cũng có thể phẫu thuật."
Giọng nói của Lưu Vân Phương rất sắc nhọn, thanh âm cao tới quãng tám phát ra khiến không ít người bên ngoài chú ý.
Trước cửa phòng có một đám người xông tới.
Có y tá, có bệnh nhân, cũng có những bác sĩ của khoa khác, tất cả đều tới xem náo nhiệt.
Không lâu sau, có người gọi bảo vệ của bệnh viện.
Hai bảo vệ chạy tới rất nhanh, giải tán đám người xem náo nhiệt ở cửa rồi mới đi vào trong phòng. Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp bước vào thì đã bị một trong hai người đàn ông Lưu Vân Phương mang tới ngăn cản. Thân thể người đàn ông đó rất cường tráng, lấy một địch hai, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to, mặc quần áo hoa hòe hoa sói, trên cổ còn có hình xăm rồng, kéo dài tới tận cánh tay.
Bảo vệ nói: "Có chuyện gì thì từ từ nói chuyện, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
Người đàn ông khinh thường nói: "Ngon thì báo đi, bác sĩ của các người làm sai mà còn không cho người ta náo loạn à."
.
Từ đầu đến cuối, Trình Tang Tang đều ngồi im trước bàn làm việc.
Cô không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm Lưu Vân Phương, dường như đang suy nghĩ điều gì đấy.
Lưu Vân Phương náo loạn lâu như vậy mà Trình Tang Tang không hề hé miệng tiếng nào.
"Bác sĩ Trình, cô đang chột dạ đúng không?"
Cuối cùng, Trình Tang Tang cũng mở miệng: "Có phải trước kia tôi từng gặp cô ở đâu không?"
Lưu Vân Phương nói: "Cô bị điên à, nói hươu nói vượn cái gì đấy? Mũi của tôi là do cô làm hỏng, tôi yêu cầu cô bồi thường cho tôi." Cô ta nháy mắt với người đàn ông bên cạnh, người đàn ông tiến lên, từ trên cao nhìn xuống Trình Tang Tang, không cần nói cũng biết bọn họ đang uy hiếp cô.
.
Bên ngoài phòng bệnh vẫn có người vây xem.
Người tới gây chuyện giống hệt ác bá, bác sĩ Trình nhu nhược yếu đuối dựa vào ghế, dáng vẻ tứ cố vô thân.
Ngay lúc này, một thân hình cao lớn xuất hiện, trên người anh ta còn mặc quần áo bệnh nhân, anh ta kéo hai người bảo vệ ra, nói với người đàn ông đang đứng chặn cửa: "Tránh ra."
Người đàn ông ngạo nghễ liếc nhìn anh: "Thằng ranh nào?"
"Ông nội mày."
Người đàn ông nổi giận, vung nắm đấm, nhưng vẫn không nhanh bằng người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân. Chỉ trong chớp mắt, nắm đấm của người đàn ông chặn cửa đã bị anh chàng bệnh nhân bắt được, vặn một cái, thanh âm xương cốt bị gãy vang lên.
Người đàn ông cường tráng toát mồ hôi lạnh, lập tức bị quăng qua một bên.
Đôi chân dài bước vào trong, không coi ai ra gì ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh bàn làm việc.
Anh cũng không nhìn Trình Tang Tang, chân dài duỗi ra, trực tiếp vươn quá