Chương 20: Không chết được
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Trình Mặc Nhiên kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.
Cậu nhanh chóng nhận ra Hàn Nghị.
Nhiều năm không gặp nhưng vẻ ngoài của anh không thay đổi nhiều, chỉ có khí chất là thâm trầm hơn.
Nhưng mà Trình Mặc Nhiên cũng chẳng có thời gian dư thừa để nghĩ về quá khứ, cậu cẩn thận ôm lấy Trình Tang Tang toàn thân run rẩy, nói: "Chị ơi, bọn họ đi hết rồi, không sao đâu."
Trình Tang Tang dường như không nghe thấy, cô vẫn hô hấp dồn dập không dứt.
Trong đêm tối, dưới đèn đường, gương mặt nhỏ nhắn của cô trắng tới nỗi khiến người ta sợ hãi vô cùng.
"Tránh ra." Hàn Nghị trầm giọng nói.
Trình Mặc Nhiên nghe lời buông Trình Tang Tang ra.
Hàn Nghị giữ lấy vai cô, cúi người xuống, đối mắt với cặp mắt vô thân của cô.
"Trình Tang Tang, hít sâu."
"Trình Tang Tang, nghe lời, hít sâu."
"Đúng rồi, em làm rất tốt, hít vào, thở ra... "
Giọng nói của Hàn Nghị chẳng hề dịu dàng, thậm chí còn mang theo ngữ khí ra lệnh, nhưng giống như một phép màu, tất cả những lời anh nói đều truyền tới tai Trình Tang Tang, không còn là từ bên kia núi truyền tới nữa, mà là một tiếng nói chân thật.
Cảm xúc nôn nóng và bực bội dần dần tan đi.
Hai huyệt thái dương của cô không còn căng cứng nữa, hơi thở cũng đã trở nên bình thường.
Cô nhìn người trước mặt không chớp mắt.
Trong nháy mắt vừa rồi, cô đã nghĩ rằng Hàn Nghị là thiên sứ của cô, anh giống như bè gỗ nổi duy nhất giữa lòng đại dương mà cô có thể với được, cũng giống như dòng suối ngọt ở giữa sa mạc cô gặp được sau một thời gian dài lang bạt, dù là thế nào thì cô cũng nhất quyết không thể buông tay.
.
Giờ phút này, tiếng còi cảnh sát vang lên.
Trình Mặc Nhiên nói: "Chắc là có người báo cảnh sát, việc này để em đi xử lý. Chị, chị yên tâm nhé." Dừng lại một chút, cậu hơi chần chừ nhìn Hàn Nghị, cuối cùng vẫn nói: "Nghị ca, chị em phiền anh chiếu cố một lúc nhé."
Cậu không mù.
Ánh mắt chị cậu nhìn Hàn Nghị rõ ràng là dư tình chưa dứt, trong mắt chị ấy chỉ chứa duy nhất một người là Hàn Nghị, ngay cả chút xíu cũng không dành cho cậu.
Lại nhớ tới chuyện chị cậu muốn đi bar, rồi Hàn Nghị lại xuất hiện ở đây, chỉ cần suy nghĩ một chút là Trình Mặc Nhiên có thể hiểu được.
Cậu đi rất nhanh, không cho Hàn Nghị cơ hội trả lời.
Hai chị em đều rất tùy hứng, quả thực là một khuôn mẫu in ra.
.
Hàn Nghị buông tay giữ vai Trình Tang Tang ra.
Trình Tang Tang nhỏ giọng nói: "Anh lại cứu em rồi, cảm ơn nhé."
Mỗi khi cô không giở trò thì đều dịu dàng nhu thuận đến đáng sợ.
Hàn Nghị có chút không quen.
Cô còn nói: "Hiện tại em đã không sao rồi, xe của em đỗ ở phía trước."
Cô xoay người đi về phía trước.
Trình Tang Tang đi rất chậm, hai chân mang giày cao gót nhưng lại như đeo chì vậy, nhất là chân trái, có cảm giác phải kéo mới đi được.
Hàn Nghị im lặng nhìn bóng lưng của cô.
Có lẽ là vừa rồi chạy nhanh quá, mái tóc được làm tỉ mỉ giờ đã loạn, chiếc váy body màu đen giống như cành liễu rũ, yếu ớt cực kỳ.
Đúng lúc này.
Trình Tang Tang bỗng nhiên trẹo chân, suýt chút nữa là đứng không vững.
Hàn Nghị xông lên phía trước, cầm lấy cánh tay lạnh buốt của cô. Cô thuận thế rúc vào ngực anh, tròng mắt lúng liếng như chú nai con mới sinh, cô nói: "Hình như em bị trẹo chân rồi."
Cô còn nói: "Hơi đau."
Hàn Nghị hỏi: "Xe ở đâu?"
Trình Tang Tang nói: "Ở ngay phía trước thôi." Cô vươn tay, chỉ chỉ phương hướng đỗ xe.
Hàn Nghị nói: "Tôi đưa em tới bệnh viện."
Trình Tang Tang nói: "Không cần đâu, chỉ là trẹo chân thôi, em là mà sĩ mà, trở về bôi thuốc là được rồi. Trong nhà em vẫn còn dầu Hoạt Lạc để bôi." Nói rồi, cô đẩy tay Hàn Nghị ra, muốn tự mình đi, thế nhưng mới đi được vài bước thì lại lảo đảo suýt ngã.
Hàn Nghị lại bắt lấy tay cô lần nữa.
"Tỏ vẻ cái quái gì, tôi đưa em về."
Trình Tang Tang lúc này mới bất đắc dĩ nói: "Cũng được."
.
Sau khi lên xe, Trình Tang Tang định vị đường đi cho Hàn Nghị.
Dường như cô rất mệt mỏi, thiết lập đường đi xong, cô thắt dây an toàn rồi nghiêng đầu nhắm nghiền hai mắt.
Gương mặt tinh xảo viết đầy hai chữ mệt mỏi.
Trong xe chỉ còn lại âm thanh chỉ đường dịu dàng, nhắc nhở Hàn Nghị nên đi thế nào.
Lúc dừng đèn đỏ, Hàn Nghị ngiêng đầu ngắm Trình Tang Tang một chút.
Hai mắt cô nhắm chặt, lông mi vừa dài vừa cong như cánh quạt, đôi môi hơi mím động lòng người.
Lúc trước, khi bọn họ vẫn còn yêu nhau, Hàn Nghị rất thích hôn trộm Trình Tang Tang. Mỗi khi cô ngủ gà ngủ gật, anh liền nhẹ nhàng hôn lên môi cô, có đôi khi chỉ là hôn lướt, có đôi khi là hôn sâu. Nếu như làm cô tỉnh thì cô sẽ tức giận trừng anh, dáng vẻ đó đáng yêu vô cùng, tựa như lúc anh đi thuyền thì tình cờ gặp được cá heo màu hồng vậy.
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh.
Hàn Nghị thu hồi ánh mắt, tiếp tục lái xe, tốc độ