Quả nhiên, tất cả các cuộc tụ tập của Cố Hân Nhĩ đều có sự tham dự của các gia đình hào môn giàu có.
May mà Nguyễn Ưu cầm thẻ của Lục Quan Triều đặt mua một bộ quần áo đẹp, nếu không lại không tránh khỏi một trận chê cười.
Cố Hân Nhĩ lôi kéo Nguyễn Ưu và thì thầm giới thiệu cho cậu.
Ai là con gái duy nhất của gia đình nào, ai mới là phu nhân chính thức của nhà ai, ai là đương gia đã lui về vị trí thứ hai, còn ai là bồ nhí được chiều chuộng.
Nguyễn Ưu nghe mà choáng váng, cậu chỉ chào hỏi lần lượt từng người một.
Có người nghe nói cậu là omega của Lục Quan Triều, ngược lại phản ứng cũng bình thường.
Có người thì lại khó tránh khỏi lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, chỉ là vẻ mặt như thế từ khi Nguyễn Ưu kết hôn tới nay đã nhìn nhiều lắm rồi, không còn cảm thấy ngạc nhiên từ lâu.
Cuối cùng đã tới thời gian tự do nói chuyện phiếm, Nguyễn Ưu lập tức hỏi Cố Hân Nhĩ: " Sao cậu quen biết nhiều người như vậy, tôi còn không nhận ra ai với ai."
Cố Hân Nhĩ và Nguyễn Ưu giống nhau.
Gia cảnh so với những người bình thường coi như không tệ, trong xã hội thượng lưu thì lại hoàn toàn không đáng chú ý.
Ít nhất Nguyễn Ưu còn có quan hệ anh em họ hàng với một nhà đại gia nghiệp như Thẩm Lương.
Cố Hân Nhĩ thì lại hoàn toàn là người trong nhà bình thường.
Điểm này đã sớm bị giới truyền thông đào bới vào thời điểm Cố Hân Nhĩ mới kết hôn.
" Mẹ của tôi là giáo sư trung học, trong trường học hầu hết đều là con cháu này kia.
Khi còn bé tôi thường ở trong trường học nghe nhiều hơn.
Sau này kết hôn rồi, Triệu Kình tìm trưởng bối thân thích trong nhà anh ấy dạy cho tôi nhiều lần liên tục, nghiêm khắc giống như trên lớp, tôi nghe nhiều lần thì nhớ kỹ." Cố Hân Nhĩ kể.
Nguyễn Ưu mỉm cười và bảo: " Đó cũng là do cậu thông minh, tôi có nghe bao nhiêu lần cũng không nhớ được."
Cố Hân Nhĩ nhoẻn miệng cười, y nói: " Nguyễn Ưu, đây chính là sự bất đồng của hai chúng ta.
Cậu là vì những người trong này đều nhìn cậu không vừa mắt, cho nên cậu không muốn phản ứng với bọn họ.
Còn tôi thì bọn họ càng khinh thường tôi, tôi càng phải sống tốt hơn, khiến cho bọn họ ghen tị mới được."
Cố Hân Nhĩ nói chuyện thẳng thắn, nói xong lại nói tiếp: " Nguyễn Ưu, tôi nói như vậy, cậu không cần phải nghi ngờ, chúng ta là người giống nhau.
Tôi thấy tính cách chúng ta cũng hòa hợp, cho nên tôi thích chơi với cậu."
Nguyễn Ưu xua tay, đáp: " Không có gì, tôi cũng thích tính cách của cậu."
Đây không phải là Nguyễn Ưu khách sáo với Cố Hân Nhĩ.
Tuổi của Cố Hân Nhĩ tuy không lớn, nhưng lại rất có chủ kiến, Nguyễn Ưu rất thích nói chuyện với y.
Hơn nữa, ở trong một cái vòng xã hội thượng lưu xa hoa đồi trụy như vậy, rất nhiều người đều xem thường cậu.
Chỉ có Cố Hân Nhĩ đối với cậu vừa gặp mà như đã quen, có hơi thân thiết, đương nhiên là Nguyễn Ưu cũng cảm tạ Cố Hân Nhĩ.
Nguyễn Ưu và Cố Hân Nhĩ ngồi cùng với một đám hào môn nhà giàu hơn nửa ngày.
Kỳ thực cũng không có gì, đề tài tán gẫu đều là tùy tâm sở dục.
Lúc chia tay thì thống nhất thời gian tụ hội lần sau, người tổ chức cũng đặc biệt dặn dò Nguyễn Ưu rằng cậu nhất định phải tới.
Nguyễn Ưu cùng Cố Hân Nhĩ lùi lại phía sau.
Cố Hân Nhĩ nói: " Có lẽ là do chưa từng có khán giả nào ôn hòa, dịu ngoan như cậu vậy, cho nên bọn họ đều mong chờ cậu tới đây.
Cậu nhìn những người khác đều ganh đua sắc đẹp, cậu lại chỉ lắng nghe mà không nói, như vậy mới là người mà bọn họ muốn có nhất."
Cố Hân Nhĩ nói xong thì hàn huyên vài câu với Nguyễn Ưu.
Xe của nhà họ Triệu lập tức đến đón, y lên xe rồi chào tạm biệt Nguyễn Ưu.
Nguyễn Ưu rớt lại cuối cùng, quay đầu liếc nhìn vẻ ngoài được trang trí hoa lệ của tòa nhà to lớn phía sau, cậu cảm thấy thật buồn cười và hoang đường.
Tóm lại, tụ hội như vậy là một loại phương thức giết thời gian.
Tuy rằng Nguyễn Ưu không tham gia nhiều vào các cuộc trò chuyện của các quý phu nhân, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là nhìn sắc mặt của những người trong nhà họ Lục.
Cho dù cậu cảm thấy những người cậu gặp ngày hôm nay thật cường điệu và giả tạo, Nguyễn Ưu vẫn cảm thấy thú vị.
Tính toán thời gian tụ hội lần sau, Nguyễn Ưu vươn tay bắt chiếc xe tiếp theo để chuẩn bị về nhà.
Vừa định nói địa chỉ cho tài xế thì điện thoại di động của Nguyễn Ưu nhận được tin nhắn do mẹ gửi tới, bà nói là buổi sáng mới đi chợ và mua được rất nhiều nguyên liệu tươi ngon.
Nguyễn Ưu bèn đổi ý và đi về nhà ba mẹ.
Mẹ của Nguyễn Ưu, Kiều Nhiễm, là một omega cực kỳ mỹ lệ và tốt bụng.
Bà là con út trong nhà, vốn cũng coi như là gia đình giàu có.
Sau này gia cảnh sa sút, nhưng Kiều Nhiễm và chồng đồng cam cộng khổ (1) nhiều năm, tình cảm rất tốt nên chưa từng bị gia cảnh ảnh hưởng, đối với Nguyễn Ưu cũng che chở trăm bề.
(1) 相濡以沫 /xiāngrúyǐmò/: Tương nhu dĩ mạt: giúp nhau lúc hoạn nạn, khó khăn.
( tương tự tiếng việt thì có câu " Tương thân tương ái ", " Đồng cam cộng khổ ") - murasaki TTV
Nguyễn Ưu luôn cảm thấy, nếu không phải ba mẹ thương yêu cậu như vậy, chỉ với hai mươi mấy năm qua cậu luôn bị Thẩm Lương ức hiếp và khinh thường thì sợ là đã sớm chịu không nổi.
Nguyễn Ưu vào cửa.
Quả nhiên Kiều Nhiễm đã làm một bàn thức ăn ngon, thấy cậu bước vào, bà vỗ tay cười nói: " Biết con nhất định sẽ trở về, nhưng bắt kịp giờ cơm trái lại là đúng lúc, có lộc ăn."
Nguyễn Ưu thay giày, cậu đi rửa tay rồi khẽ cười và nói: " Hôm nay con ra ngoài tham gia một buổi tụ hội.
Lúc tan cuộc vừa vặn nhận được tin nhắn của mẹ, chậm một chút nữa thì con đang trên đường trở về Lục gia rồi."
Kiều Nhiễm vỗ vỗ cánh tay của cậu, bà bảo: " Cái gì mà Lục gia với không Lục gia.
Nếu đã kết hôn thì đó chính là nhà của con.
Không thể luôn luôn phân biệt rõ ràng như thế được."
Nguyễn Ưu biết, cả đời Kiều Nhiễm sống dưới sự che chở của ba Nguyễn Thạch An, phu thê đồng tâm, hiển nhiên là bà cảm thấy vợ chồng trên đời này đều là một thể.
Nhưng Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều thì không phải.
Nguyễn Ưu không có cách nào nói cho ba mẹ nghe các loại chi tiết nhỏ vụn vặt trong đó, cậu cũng không thể nói ra.
Sau một thời gian dài không về nhà, Kiều Nhiễm không ngừng bổ sung thức ăn cho Nguyễn Ưu, không ngừng nói gần đây Nguyễn Ưu gầy đi, nhìn tình trạng tinh thần cũng không được tốt lắm.
" Ưu Ưu, khi nào rảnh không có gì làm thì hãy về nhà ăn cơm nhé.
Nhưng cũng không nên về quá thường xuyên, quá phô trương.
Nếu nhỡ bị người ngoài nhìn thấy thì họ sẽ đồn rằng tình cảm của con và Quan Triều không được tốt, sau lưng buông lời dèm pha."
Nguyễn Ưu bất đắc dĩ đáp: " Anh ấy đối với con nào có tình cảm gì, lúc đó vốn dĩ chẳng phải không có cách nào mới kết hôn hay sao."
Kiều Nhiễm không vui nói với Nguyễn Ưu: " Ưu Ưu, con không thể nghĩ như vậy.
Bất luận trước đây con và Quan Triều là kiểu người như thế nào thì các con có thể kết hôn, vậy đã nói rõ là có duyên phận.
Hơn nữa Ưu Ưu nhà chúng ta nhìn rất đẹp, tính tình cũng tốt, đặc biệt chọc người yêu thích.
Thứ tình cảm này có thể chậm rãi bồi dưỡng, trong lòng con bây giờ cũng không thể xem Quan Triều như người ngoài cuộc được."
Trước đây, Nguyễn Ưu chưa bao giờ nói tình trạng sau khi kết hôn của mình cho Kiều Nhiễm.
Mỗi khi Kiều Nhiễm hỏi, cậu cũng chỉ nói dối rằng mình sống tốt lắm.
Bây giờ nghe Kiều Nhiễm nói như vậy, nỗi oan ức trong lòng rốt cục xông lên đầu, hơn nửa năm nhẫn nại