Đó là vào lần sinh nhật hai mươi tám tuổi của Lục Quan Triều.
Mối quan hệ xã hội của anh đủ rộng, vào ngày sinh nhật thứ hai mươi tám, người thân, bạn bè và cấp dưới thay nhau tổ chức ăn mừng nhiều lần.
Khi Nguyễn Ưu đang ở nhà bác của mình, Lục Quan Triều đích thân đến cửa đưa cho Thẩm Lương thiệp mời dự tiệc sinh nhật.
Thẩm Lương không mời Lục Quan Triều vào, hắn chỉ cầm lấy thiệp rồi cười có chút nghiền ngẫm: " Không phải đã chúc mấy lần rồi ư, sao còn có nữa?." Lục Quan Triều(*) nhân tiện nói: " Trước đó là người ngoài, lần này là anh tổ chức riêng.
Bọn họ đều là những người bạn mà chúng ta quen thuộc."
(*) đoạn này tác giả ghi là TL nói nhưng mình thấy sai sai nên đã đổi lại thành LQT.
Nhà Thẩm Lương và nhà Lục Quan Triều cũng xem như là thế giao (1), quan hệ giữa các vị trưởng bối vẫn luôn không tệ.
Thẩm Lương không có lí do gì để từ chối, hắn cũng không muốn cự tuyệt, nghe vậy chỉ trêu ghẹo nói: " Nhưng em và Ưu Ưu có hai người ở đây, sao anh chỉ đưa một tấm thiệp mời.
"
(1) mấy đời thân nhau, quan hệ nhiều đời.
Nguyễn Ưu biết điều, cậu lập tức đỏ mặt xua tay nói: " Không sao, em với mọi người vốn không thân nhau lắm, không đi cũng được."
Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều đã chạm mặt nhau rất nhiều lần.
Nguyễn Ưu luôn ở bên cạnh Thẩm Lương theo yêu cầu của anh ta, nên hiển nhiên cũng biết đến Lục Quan Triều.
Ánh mắt của Lục Quan Triều rơi trên người Nguyễn Ưu, anh mỉm cười và nói: " Không có chuyện đó đâu, anh đoán là em và A Lương đi cùng nhau, cho nên chỉ đưa một tấm.
Nếu không thì em nhìn vào thiệp mời, không phải là viết tên của hai người hay sao?." Thẩm Lương dường như cố ý, tự tiếu phi tiếu mở thiệp mời ra, quả nhiên trên đó viết tên hai người Thẩm Lương và Nguyễn Ưu.
Lúc này mới có ý để Lục Quan Triều vào cửa, nhưng Lục Quan Triều lại bảo: " Được rồi, cứ quyết định như vậy nhé.
Cả A Lương và Nguyễn Ưu đều sẽ đến, anh còn phải đi gửi nốt một phần nữa.
Thiệp mời là anh tự đi đưa.
Lần này tới tham dự đều là người mình, yên tâm đi."
Vào ngày mà Lục Quan Triều đã hẹn, Nguyễn Ưu và Thẩm Lương cùng nhau xuất phát.
Địa điểm xác định ở một căn biệt thự rộng lớn, là sản nghiệp của nhà họ Lục.
Khi hai người đến nơi thì đã có không ít bạn bè đến rồi.
Nguyễn Ưu theo sau Thẩm Lương nhập cuộc.
Không ít alpha chủ động tiến lên chào hỏi Thẩm Lương, Thẩm Lương mỉm cười đáp lại từng người, Nguyễn Ưu thì tận tâm tận lực đóng vai một cái cây ở bên cạnh hắn.
Nguyễn Ưu biết nếu như không phải vì Thẩm Lương, bản thân mình sẽ không đủ tư cách đến dự tiệc sinh nhật của Lục Quan Triều.
Mặc dù Lục Quan Triều nói là mời hai người, nhưng tự Nguyễn Ưu hiểu rõ, Lục Quan Triều và Thẩm Lương là bạn bè có gia thế tương đương, mình chỉ là vật đính kèm mà thôi.
Có thể đi theo Thẩm Lương cùng chúc mừng sinh nhật Lục Quan Triều, Nguyễn Ưu đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện, cũng không dám đòi hỏi quá nhiều.
Ngoài việc thể hiện sự độc đoán (2) và phô trương trước mặt Nguyễn Ưu, bất luận Thẩm Lương ở bên cạnh người nào cũng đều tỏ ra ôn hòa và thân thiết, hắn rất hiểu ý người khác, cộng thêm khả năng giao tiếp tốt, cho nên đặc biệt khiến người ta yêu mến.
(2) Tự định đoạt theo ý riêng, bất chấp ý kiến của những người khác.
Kỳ thực, Nguyễn Ưu ở trong những dịp như vậy, ngoại trừ đi theo Thẩm Lương thì cũng không còn nơi nào khác để đi.
Thẩm Lương giống như một cây thực vật phát triển quá tốt, hấp thụ sạch sẽ chất dinh dưỡng của tất cả các sinh vật xung quanh mình.
Nguyễn Ưu hoàn toàn bị che đậy dưới ánh hào quang của Thẩm Lương, không có bất kỳ cơ hội để tỏa sáng.
Dường như Thẩm Lương và gái hồng lâu (3) giống nhau, cười nói ríu rít với những vị khách đến dự.
Nguyễn Ưu lặng lẽ ở với hắn một ngày, đến khi bữa tiệc sắp kết thúc, Lục Quan Triều gọi Thẩm Lương lại.
(3) ý chỉ hành động giống như tiếp khách =))))
" A Lương, đừng đi vội."
Thẩm Lương quay đầu lại, hắn dùng một giọng điệu vừa ám muội vừa nghi hoặc hỏi Lục Quan Triều: " A Triều ca ca, sao vậy ạ.
Anh có chuyện gì sao?." Đây là biểu hiện quen thuộc của Thẩm Lương, thông thường không có alpha nào có thể chống lại những biểu hiện như vậy.
Lục Quan Triều cũng dừng lại một lát rồi mới ôn hòa nói: " Ba mẹ anh gọi điện thoại tới đây.
Hồi còn ở nước ngoài em cũng thường xuyên trò chuyện với hai người, sau khi em về nước thì bọn họ đã lâu không được gặp em, nên muốn nói chuyện phiếm với em."
Thẩm Lương quay đầu lại, áy náy nhìn Nguyễn Ưu và nói: " Nhưng mà A Triều ca ca, em đến cùng với Ưu Ưu, nếu bảo em ấy về nhà một mình thì không tốt cho lắm..." Lục Quan Triều liếc mắt nhìn Nguyễn Ưu một cái rồi bảo: " Không sao đâu, không mất nhiều thời gian, chỉ mất một lúc thôi, để Ưu Ưu đợi một lát đi.
Ưu Ưu, có được không?."
Nửa câu nói sau là hướng về Nguyễn Ưu hỏi, Lục Quan Triều đã hỏi như vậy, Nguyễn Ưu đương nhiên không có gì không thể.
Từ trước tới nay, cậu ở nơi nào có Thẩm Lương thì đều nói gì nghe nấy, chỗ nào đến phiên cậu phản đối.
Nguyễn Ưu biết vừa nãy Thẩm Lương nhìn như thân thiết mà nhắc tới chuyện Nguyễn Ưu không thể về nhà một mình, kỳ thực cũng chỉ là muốn từ chối khéo léo thỉnh cầu của Lục Quan Triều.
Nhưng làm sao Nguyễn Ưu có thể từ chối Lục Quan Triều đây?.
Thực ra ở trong lòng Nguyễn Ưu rất hâm mộ Thẩm Lương.
Tuy Lục Quan Triều còn trẻ, nhưng anh đã tự mình gây dựng sự nghiệp và trở thành người đứng đầu, so với các nhị thế tổ cùng thế hệ có sự khác biệt một trời một vực.
Địa vị xã hội tính ra cũng không thấp, tin tức tố cũng đạt đến đỉnh cấp alpha, omega thầm mến anh không ít, thậm chí trong bữa tiệc vừa nãy cũng có rất nhiều omega hâm mộ bàn luận về Lục Quan Triều.
Người ưu tú như vậy, Nguyễn Ưu chỉ dám tiểu tâm dực dực (4) ngước nhìn.
Nhưng Thẩm Lương muốn kiếm cớ thì kiếm cớ từ chối, loại tự tin này là thứ Nguyễn Ưu không có.
(4) 小心翼翼: /xiǎoxīnyìyì/: /Tiểu tâm dực dực /: cẩn thận từng li từng tí, dè dặt.
( mặc dù giải nghĩa dễ hiểu hơn cơ mà mình thấy từ hán việt nó mang rõ ý đơn phương hơn là giải nghĩa hẳn ra:>).
Thẩm Lương cùng Lục Quan Triều đi lên lầu, còn Nguyễn Ưu thì ngồi một mình ở dưới lầu.
Bữa tiệc đã kết thúc, đám người hầu nhà họ Lục đang bận rộn thu dọn đống bừa bộn.
Nguyễn Ưu lẻ loi ngồi trong phòng khách và nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
Biến cố xảy ra vào lúc này, trong sân người đến người đi rất ồn ào, chẳng biết từ khi nào đã bị người ngoài xâm nhập.
Đợi đến khi Nguyễn Ưu kịp phản ứng, đó là khoảnh khắc cánh cửa đột nhiên bị đá tung ra.
Một alpha cao lớn đang say khướt đứng ở cửa, trong tay gã cầm theo một bình rượu và hét lớn tiếng: " Thẩm Lương! Tiểu tiện nhân nhà em! Mau ra đây cho tôi! Thẩm Lương! Đừng mẹ nó trốn nữa, đi ra! Em lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đúng không! Để xem tôi có *** chết em hay không! ".
Lời alpha nói rất khó nghe, Nguyễn Ưu bị cả kinh lập tức ngồi thẳng người, cậu hoảng sợ nhìn về phía gã.
Đây là alpha mà cậu chưa từng gặp bao giờ, vô cùng cao lớn, mặt mày hung dữ, gò má có một vết sẹo càng làm lộ vẻ gớm ghiếc và dữ tợn của gã.
Lúc này gã đang say khướt, viền mắt đỏ chót, lúc ngừng quát tháo sẽ thở hổn ha hổn hển, có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc không ngừng nhấp nhô.
Gần như cùng lúc đó, Thẩm Lương hốt hoảng xuất hiện ở đầu cầu thang lầu hai.
Khi nhìn thấy alpha trước cửa, trong mắt hắn lóe lên một tia tuyệt vọng và điên cuồng.
Thẩm Lương từ lầu hai chạy vội tới trước cửa vài bước, khi đứng trước mặt alpha, hắn cố làm giọng nói dịu đi, khiến cho âm thanh của mình đừng quá khẩn trương như thế.
" Trương Thịnh, sao anh lại tới đây?".
Alpha tên Trương Thịnh kia nghe vậy thì cầm chai rượu chỉ vào trán Thẩm Lương, lại nhìn chằm chằm vào Lục Quan Triều đang đi theo phía sau Thẩm Lương, ánh mắt của gã giống như có thể giết người đến nơi: " Tại sao tôi lại đến đây? Thẩm Lương, tôi vì cái gì mà tới, trong lòng em không phải đã rõ ràng hay sao?".
Miệng chai rượu dán trên trán Thẩm Lương, toàn thân Thẩm Lương đều cứng ngắc.
Nguyễn Ưu hoảng hốt đứng sang một bên, lần đầu tiên nhìn thấy một thứ cảm xúc có thể gọi là sợ hãi ở Thẩm Lương.
" Thẩm Lương, một phút không nhìn em, thì em lại ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Em không phát dâm thì không sống nổi đúng không?." Trương