Hạ Diệp Chi lạnh lùng cười một tiếng: “Không ngờ lại là ông.”
Thực tế điều này có thể hiểu.
Mặc dù Mạc Gia Thành tuổi vẫn còn nhỏ, tâm trí chưa trưởng thành, không thận trọng và thông minh như Mạc Đình Kiên, nhưng cũng không tùy tiện nghe theo ý của người khác.
Năm đó Hạ Diệp Chi bị dáng vẻ của Lưu Chiến Hằng lừa dối.
Mà Lưu Chiến Hằng là con nuôi của Tạ Sinh, ngọn núi này sẽ có ngọn núi cao hơn, có thể nuôi dạy ra một đứa con nuôi như Lưu Chiến Hằng, có thể thấy Tạ Sinh là một nhân vật không tầm thường.
Hơn nữa, tin tức về cái chết của Tạ Sinh đã loan truyền khắp thế giới.
Ai có thể biết được, Tạ Sinh thực ra vẫn chưa chết.
Nụ cười của Tạ Sinh vẫn không thay đổi: “Cô Hạ cũng không cần phải ngạc nhiên như vậy, chúng ta nên gặp nhau sớm hơn, đáng tiếc ở giữu lại xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn.”
Ông ta dừng lại một chút, dường như nhớ đến chuyện gì đó không vui, khẽ cau mày, nhanh chóng thoải mái lại: “ Nhưng, thời gian chúng ta gặp nhau mặc dù đã muộn hơn rất nhiều, nhưng hiệu quả vẫn như vậy.”
“Nên sớm gặp nhau là ý gì?” Hạ Diệp Chi nghe thấy một đống lời vô nghĩa của ông ta, nắm được trọng điểm.
“Chính là ý nhất định phải gặp nhau.” Ánh mắt Tạ Sinh nhìn Hạ Diệp Chi rất kỳ lạ, không giống như nhìn một người, mà giống như nhìn vào một món đồ mà ông ta thích.
Hạ Diệp Chi nhìn vào ánh mắt kỳ lạ của Tạ Sinh, lại nhớ mình đang ở phòng thí nghiệm.
Liên kết hai chuyện với nhau, trong lòng Hạ Diệp Chi có một dựa cảm không lành, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
Tạ Sinh rất thông mình, nhìn sự biến hóa trên khuôn mặt của Hạ Diệp Chi, liền đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì.
“Giống như Hằng đã nói, dường như là một cô gái rất thông minh.” Tạ Sinh nói xong liền giơ tay ra phía sau làm một vào kí hiệu, sau đó ai đó đã cầm một chiếc ghế đi qua.
Tạ Sinh ngồi xuống cạnh giường, giống như muốn nói chuyện dài với Hạ Diệp Chi.
Mặc dù trong lòng Hạ Diệp Chi cũng đã có suy đoán, nhưng lại không chắc chắn.
Nghe
Tạ Sinh nói “Hằng”, có lẽ là Lưu Chiến Hằng.
Cô bình tĩnh nhìn Tạ Sinh, không nói gì.
Tạ Sinh lại giống như đã quen biết cô từ lâu, tiếp tục nói chuyện với cô bằng một giọng điệu quen thuộc: “Cô biết Hằng chứ, cậu ấy là đứa trẻ có năng khiếu nhất mà tôi từng gặp, ôi cũng rất kỳ vọng vào cậu ấy, thậm chí còn hơn cả con trai ruột của tôi.”
“Nhưng, nó lại muốn giết chết tôi.” Tạ Sinh thở dài: “Thật sự làm tôi rất đau lòng.”
Hạ Diệp Chi nghe ông ta nói, giống như một người cha bình thường, nhưng trong lòng vẫn rất tỉnh táo.
Cô mới không tin Tạ Sinh muốn tán gẫu với cô.
Trong lòng Hạ Diệp Chi mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”
Biểu cảm của Tạ Sinh liền trở nên nghiêm túc, Hạ Diệp Chi cảm thấy ông ta có thể có vấn đề về tâm lý, mới thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.
“Vốn muốn cùng cô nói chuyện một lúc, cô không đồng ý thì thôi vậy.” Tạ Sinh nói như thế nhưng trong giọng nói vẫn có chút tiếc nuối.
Ông ta giơ tay lên, bên cạnh có người đưa cho ông ta một tập tài liệu.
“Sau khi cô tỉnh lại, chúng ta cuối cùng cũng chính thức gặp nhau.” Trong ánh mắt của Tạ Sinh mang theo sự say mê, tiếp tục nói: “Vật thí nghiệm số hai.”
Lúc nãy Hạ Diệp Chi đoán, việc Tạ Sinh muốn làm có thể liên quan đến thí nghiệm gì.
Nhưng sau khi nhận được câu trả lời từ Tạ Sinh, cô cảm thấy có chút đáng sợ.
Tạ Sinh gọi cô “Vật thí nghiệm số hai.”
Cô là vật thí nghiệm.
Tạ Sinh bình tĩnh nói: “Cô Hạ, không cần sợ hãi, mặc dù cô xảy ra một chút vấn đề, nhưng bây giờ cô lại có nhiều giá trị để thử nghiệm hơn, đây là một chuyện tốt.”