Hạ Diệp Chi lạnh lùng nhìn Tạ Sinh: “Thí nghiệm gì?”
Tạ Sinh nghe câu hỏi của Hạ Diệp Chi, ánh mắt càng trở nên say mê: “Một thí nghiệm rất có giá trị với thế giới, tôi dùng một nguồn nhân lực và vật chất lớn cho việc này, cũng tiêu tốn tinh lực nửa đời tôi, mặc dù….”
Hạ Diệp Chi lạnh lùng ngắt lời ông ta: “Nên, tôi với tư cách là một người thử nghiệm, cần tiếp tục nghe những điều vô nghĩa này không? Nói vào trọng điểm đi, không cần nói những lời vô nghĩa này nữa, tôi không muốn biết ông vì cái gọi là “thí nghiệm rất có giá trị với thế giới” rốt cuộc đã giết hại bao nhiêu người, cũng dùng hết bao nhiêu tiền, dùng hết bao nhiêu thời gian.”
Đi đến vật thí nghiệm của mẹ.
Lưu Chiến Hằng là con nuôi của Tạ Sinh, anh ta làm nhiều điều biến thái như vậy, Tạ Sinh là người nuôi dưỡng anh ta sao có thể bình thường được chứ?
Hơn nữa người bình thường có thể đem một người sống làm vật thí nghiệm sao?
Với lại trong tình huống mà Hạ Diệp Chi hoàn toàn không biết gì cả.
Tạ Sinh còn biến thái hơn Lưu Chiến Hằng.
Bây giờ Hạ Diệp Chi nhìn Tạ Sinh chỉ cảm thấy chán ghét.
Vẻ mặt của Tạ Sinh đột nhiên thay đổi.
Hạ Diệp Chi không chỉ làm gián đoạn sự nhiệt tình của ông ta, mà còn xúc phạm ông ta.
Tạ Sinh lạnh lùng nhếch môi, vẻ mặt u ám nhìn Hạ Diệp Chi: “Cô biết một người dám nói chuyện với tôi như cô sẽ có kết cục như thế nào không?”
“Thế nào? Chết sao?” Khuôn mặt Hạ Diệp Chi không có biểu cảm gì: “Vậy ông hãy giết chết tôi đi, dù sao bây giờ tôi cũng sống không bằng chết.”
Hạ Diệp Chi nói như vậy, đương nhiên là vì trong lòng cô rất rõ bây giờ cô rất có giá trị sử dụng đối với Tạ Sinh.
Vậy nên, ngay cả khi những lời cô nói khiến Tạ Sinh tức giận, Tạ Sinh cũng sẽ không đối xử với cô như vậy.
Tạ Sinh bị lời nói của Hạ Diệp Chi chọc tức, khóe miệng run lên, nhưng rất nhanh kìm nén cơn tức giận lại.
Ông ta thở phào, làm dịu cảm xúc lại nói: “Không cần chọc tức tôi, điều đó không tốt với cô đâu.”
Đôi mắt Hạ Diệp Chi nhìn thẳng
về phía trước, không quan tâm đến Tạ Sinh, cũng không có hứng thú với những điều ông ta nói.
Tạ Sinh đột nhiên bật cười: “Cô đã không hứng thú với những gì tôi nói, vậy chúng ta nói một chút chuyện cô có hứng thú, ví dụ như….chúng ta cùng đoán một chút Mạc Đình Kiên khi nào thì đến, thế nào?”
Nghe thấy ba từ “Mạc Đình Kiên”, Hạ Diệp Chi đột nhiên quay người lại nhìn Tạ Sinh.
Tạ Sinh hơi nghiêng đầu, mỉm cười một cách kỳ lạ.
Hạ Diệp Chi nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn Tạ Sinh.
Tạ Sinh tiếp tục nói: “Tôi rất mong chờ Mạc Đình Kiên đên, cô cũng như tôi phải không?”
Hạ Diệp Chi nhớ Tạ Sinh đã gọi cô là “vật thí nghiệm số hai.”.
Cũng có nghĩa là, còn có vật thí nghiệm số một.
Tạ Sinh nói ông ta rất mong chờ Mạc Đình Kiên đến, liên quan đến vật thí nghiệm sao?
Trong lòng Hạ Diệp Chi suy nghĩ một vấn đề, vẻ mặt vẫn rất thoải mái: “Anh ấy đến hay không đến đối với tôi có cái gì khác biệt sao? Dù sớm hay muộn tôi cũng đều phải chết.”
Tạ Sinh khẽ nói: “Sẽ không, thí nghiệm này của chúng tôi đã đang gần hoàn thiện, cô có thể sống sót.”
“Vậy vật thí nghiệm số một thì sao? Sẽ sống sao?” Khuôn mặt của Hạ Diệp Chi không hề để ý, dường như thật sự là tùy tiện hỏi.
Tạ Sinh rất tích cực với chuyện thí nghiệm này, ồn ta nghiêm túc nói: “Tất nhiên rồi, nhưng vật thí nghiệm số một ở phân đoạn giữa xuất hiện một số chuyện ngoài ý muốn, đưa phân đoạn giữa đó làm lại một lần nữa, cô yên tâm, chúng tôi nhất định có thể thành công.”
Trong lòng Hạ Diệp Chi đang suy nghĩ, hóa ra thật sự có vật thí nghiệm số một.