Hạ Diệp Chi ngồi im ở trước TV, xem hết tin tức này.
Trước đó cô cũng quản lý Mạc thị một đoạn thời gian, mặc dù năng lực kinh doanh của cô nát bét, thế nhưng những chuyện này còn có thể xem hiểu một chút.
Chỉ thấy từ tin tức, Mạc Đình Kiên hợp tác cùng Tạ Sinh là cùng có lợi.
Nhưng Hạ Diệp Chi tuyệt không tin, Tạ Sinh thật sự chỉ muốn làm ăn cùng Mạc Đình Kiên.
Tạ Sinh là người giỏi ngụy trang như thế nào chứ.
Bản thân ông ta là ác nhân mang theo mặt nạ nhà từ thiện.
Mà cùng Mạc Đình Kiên hợp tác, nhìn bề ngoài lại càng thêm vẻ vang, bên trong thì càng ghê tởm dơ bẩn.
Nhưng hiện tại bản thân Hạ Diệp Chi cũng khó bảo đảm, ngay cả chính mình ở nơi nào cũng không biết, càng không giúp được Mạc Đình Kiên cái gì.
Cô ở trong tay Tạ Sinh, Mạc Đình Kiên cũng quá bị động.
Mà hiện tại với cái bộ dáng này của cô, chuyện duy nhất có thể làm được là tổn thương chính mình, để Tạ Sinh không làm được thí nghiệm.
Nhưng mà, những người giúp việc này nhìn chằm chằm cô như thế, căn bản cô không có cơ hội xuống tay với chính mình.
Coi như có thể xuống tay với chính mình, cô cũng sẽ không làm như vậy.
Mạc Đình Kiên cũng đã bị Tạ Sinh uy hiếp làm những việc này, nếu như cô còn tổn thương chính mình, Mạc Đình Kiên làm tất cả chẳng phải là đều là uổng phí.
Nhất định phải nghĩ ra biện pháp, đổi bị động thành chủ động.
…
Buổi tối, Tạ Sinh lại trở về.
Lúc Hạ Diệp Chi đang ăn cơm chiều, Tạ Sinh mang người từ bên ngoài tiến vào, nụ cười ôn hòa.
“Cô Hạ.”
Tạ Sinh ngồi xuống đối diện Hạ Diệp Chi, vô cùng lịch sự cười nhìn cô.
Hạ Diệp Chi thả nĩa trong tay xuống: “Tạ tiên sinh ăn cơm chưa?”
Ánh mắt Tạ Sinh lóe lên một tia kinh ngạc, mặc dù rất nhanh liền thu lại, nhưng vẫn bị Hạ Diệp Chi phát hiện.
Cô bất động thanh sắc nhìn Tạ Sinh, chờ ông ta mở miệng.
“Cô Hạ muốn mời tôi cùng ăn tối à?” Nụ cười của Tạ Sinh càng sâu, giơ tay ra hiệu cho người giúp việc lấy thêm một bộ đồ ăn.
Hạ Diệp Chi không nói thêm gì nữa, cúi đầu xuống yên lặng ăn cơm.
Cô có thể cảm giác được, Tạ Sinh đang nhìn cô.
Tạ Sinh dặn người giúp việc đem tin tức ông ta hợp tác cùng Mạc Đình Kiên cho Hạ Diệp Chi xem, lại chờ ban đêm mới tới, đơn
giản chính là muốn xem phản ứng của Hạ Diệp Chi.
Đương nhiên Hạ Diệp Chi cũng có thể đoán được một chút suy nghĩ của Tạ Sinh, nhưng cô cố ý không cho Tạ Sinh nhìn ra tâm tình hiện tại của mình là gì, đối với chuyện này có ý kiến gì không.
Hạ Diệp Chi cúi đầu, cùng một người không liên quan, chậm rãi ăn bữa tối.
Sau khi ăn xong, còn khen đầu bếp.
“Bữa ăn tối hôm nay hương vị rất tốt, có phải Tạ tiên sinh nên cân nhắc tăng lương cho đầu bếp hay không?”
“Cô Hạ đã nói như vậy, tiền lương đương nhiên phải thêm.” Tạ Sinh biết nghe lời phải.
Hạ Diệp Chi cười: “Tôi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước.”
Người giúp việc hai mặt nhìn nhau, Hạ Diệp Chi cũng không đợi người giúp việc đến đẩy cô, chính mình tự lăn bánh xe đi ra bên ngoài đi.
May mắn trong biệt thự có thang máy, cô hoàn toàn có thể tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.
Tạ Sinh thấy Hạ Diệp Chi giống như không có việc gì muốn lên lầu nghỉ ngơi, rốt cục không nhịn được.
“Tin tức kia cô xem được chưa?”
Hạ Diệp Chi nghe thấy vậy ngừng lại.
Cô cũng không cố ý giả ngu với ông ta, nói thẳng: “Tin tức ông hợp tác cùng Mạc Đình Kiên à?”
Hạ Diệp Chi nói xong, quay đầu nhìn Tạ Sinh cười, trong lúc cười lại mang theo chút trào phúng.
Thần sắc trên mặt Tạ Sinh rất nhạt, hơi nheo mắt lại: “Người trẻ tuổi các cô, tình cảm đúng là chân thành tha thiết, Mạc Đình Kiên đối với cô càng là mối tình thắm thiết, tôi mới mở miệng, ngay cả phản kháng anh ta cũng đều không có, liền trực tiếp đồng ý tất cả yêu cầu của tôi.”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi gật đầu, giọng nói nhàn nhạt: “Không còn cách nào khác, Mạc Đình Kiên đúng là ưu tú như vậy, rất nhiều người đều muốn làm việc với anh ấy, Tạ tiên sinh cũng chỉ là một người trong đó.”