Ý tứ trong lời nói Hạ Diệp Chi, chính là đang nói Tạ Sinh xin Mạc Đình Kiên làm việc.
Sắc mặt Tạ Sinh ngưng lại, nhưng rất nhanh trở lại như thường: “Tôi rất coi trọng Mạc Đình Kiên, lần này đạt được hợp tác, đối với chúng ta hai bên đều có lợi.”
Đối với Tạ Sinh, Hạ Diệp Chi không nhẹ không nặng cười một tiếng, chậm rãi nói ra: “Mãnh thú luôn luôn đi một mình, bò dê mới hợp thành đàn, cho nên Mạc Đình Kiên luôn có thể hoàn toàn dựa vào chính mình đạt được mục đích của chính mình, người không có năng lực mới cần hợp tác bốn phía với người khác.”
Lời này của Hạ Diệp Chi đã nói vô cùng trực tiếp.
Chỉ thiếu nước là chỉ vào cái mũi Tạ Sinh nói ông ta không có năng lực.
Tạ Sinh quen sẽ ngụy trang, nhưng từ một phương diện khác mà nói, ông ta cũng vô cùng tự tin.
Hạ Diệp Chi thẳng thắn nói ông ta không có năng lực như thế này, dương nhiên ông ta không duy trì được bình tĩnh nữa.
Mặt Tạ Sinh lạnh xuống, ánh mắt âm trầm, phun ra mấy chữ: “Rất thông minh.”
“Cảm ơn đã khích lệ.” Hạ Diệp Chi hướng Tạ Sinh cười một tiếng, xem ông ta làm sao tức giận.
Cô cười xong, ra vẻ kinh ngạc nhìn Tạ Sinh: “Tạ tiên sinh hình như không cao hứng lắm? Lời tôi vừa mới nói có mạo phạm đến ông sao? Ông dùng hết thủ đoạn tìm Mạc Đình Kiên để hợp tác, mặc dù đã nói rõ thực lực của ông kém Mạc Đình Kiên, nhưng ông cũng rất lợi hại, không phải sao?”
Cô cúi đầu nhìn chính mình, chỉ chỉ chân mình: “Người bình thường cũng sẽ không biến tôi thành cái dạng này, Tạ tiên sinh rất lợi hại mà.”
Trên mặt Tạ Sinh hiện ra vẻ lo lắng, đáy mắt là yên tĩnh trước khi mưa bão tới.
Hạ Diệp Chi thấy ông ta như thế này, đáy lòng vô cùng thống khoái.
Tạ Sinh cũng có lúc bị kích thích đến mức mất đi sự tỉnh táo.
Bản tính đàn ông vốn hiếu thắng, Hạ Diệp Chi đã triệt để chọc giận ông ta.
“Cô biết kết quả chọc giận tôi như thế nào không?” Giọng nói của Tạ Sinh âm trầm, bị Hạ Diệp Chi chọc giận đến mức ngay cả ngụy trang cũng bỏ đi.
“Không biết, nhưng chuyện này có quan trọng không? Nói thật bây giờ ông có thể đem tôi làm thành thế nào nữa chứ.” Hạ Diệp Chi cười lạnh một tiếng, đáy mắt là sáng loáng khinh thường.
Bây giờ Hạ Diệp Chi
không thể trốn, cũng không thể chạy.
Mạc Đình Kiên bởi vì cô bị tại Tạ Sinh quản chế.
Nhưng Tạ Sinh lại muốn mượn Mạc Đình Kiên để đạt thành mục đích, ở phương diện khác lại đặc biệt để ý “Vật thí nghiệm” Hạ Diệp Chi này.
Tạ Sinh mặc dù đồng thời khống chế cả Hạ Diệp Chi cùng Mạc Đình Kiên, nhưng thật ra ông ta cũng có chỗ cố kỵ.
Muốn ổn định Mạc Đình Kiên, cũng không thể làm gì Hạ Diệp Chi.
Ngược lại, ông ta phải bảo vệ Hạ Diệp Chi thật tốt, mới có thể tiến hành thí nghiệm, mới có thể uy hiếp được Mạc Đình Kiên.
Nếu không, Mạc Đình Kiên căn bản không có khả năng bị ông ta khống chế.
Trên thái dương Tạ Sinh đã nổi gân xanh.
Ông ta đứng dậy, áp chế lửa giận thả chậm lời nói, ung dung nói ra: “Người trẻ tuổi luôn luôn cuồng vọng, không đủ chững chạc, nhưng hiện thực sẽ dạy các cô chững chạc.”
Hạ Diệp Chi không để ý, cười vô cùng xán lạn: “Tôi chờ ông đấy.”
Tạ Sinh nhìn cô thật sâu một lúc, ngay cả cơm cũng không ăn quay người liền đi lên trên lầu.
Nhìn bóng dáng ông ta biến mất ở chỗ góc cua, Hạ Diệp Chi mới buông thõng mắt, thở dài nhẹ nhõm.
Dám khiêu khích Tạ Sinh như thế này, là chuyện chính cô cũng không nghĩ tới.
Nhưng thật ra là cô đang thử thăm dò ranh giới cuối cùng Tạ Sinh ở mức nào.
Tạ Sinh đã thật sự phá lệ coi trọng “Vật thí nghiệm” là cô này.
Đây là chuyện tốt, ít nhất tạm thời cô sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Từ một phương diện khác đã nói rõ, Tạ Sinh cũng không phải thật sự không thể phá vỡ, ông ta cũng vẫn là đàn ông tâm lý bình thường.
Đáy lòng Hạ Diệp Chi quả thực cũng xem thường Tạ Sinh.
Xưa nay Mạc Đình Kiên sẽ không lén lút ra tay với phụ nữ.
Trước đây là Lưu Loan Loan, bây giờ là cô.
Sao có thể coi Tạ Sinh là đàn ông!