Cả buổi tối Hạ Diệp Chi không ngủ được một giấc ngon nào cả.
Cô lờ mờ mơ thấy một số giấc mơ kì lạ.
Càng ngủ càng mệt, càng mệt càng không mở nổi mắt ra.
Giống như chân cô đang bị lún sâu vào vũng bùn vậy, cô không rút chân ra được, bò ra cũng không xong, càng vùng vẫy chân thì cô lại càng lún sâu, ngay cả thở cũng rất khó khăn.
Cho đến khi cô hoàn toàn tỉnh giấc, Hạ Diệp Chi cảm giác như mình vừa mới chạy marathon xong vậy, vô cùng mệt mỏi.
Cơ thể cô rã rời, không có một chút tinh thần nào cả.
Hạ Diệp Chi vươn tay ra xoa xoa huyệt thái dương của mình, sau đó cô lắc lắc đầu qua lại để tinh thần mình tỉnh táo hơn, rồi mới chống tay lên miễn cưỡng ngồi dậy.
Bên ngoài cửa sổ là một màn đêm tối om.
Hạ Diệp Chi sững người, cô cảm giác như mình rõ ràng chỉ mới vừa chợp mắt một lúc thôi mà, sao mà tỉnh dậy trời đã tối như vậy rồi?
Lẽ nào trời vẫn chưa sáng?
Chiếc xe lăn được đặt ở ngay trước giường, Hạ Diệp Chi dốc hết sức chống tay mình lên, gắng sức bò tới chiếc xe lăn.
Ngồi lên được chiếc xe lăn, cô dường như đã mệt đến nỗi thở không ra hơi rồi.
Cô cố lấy lại bình tĩnh, sau đó lăn bánh xe đi ra ngoài.
Ngoài hành lang đèn vẫn sáng rực, nhưng không có một bóng người nào cả.
Đại sảnh cũng vắng tanh, nhưng hình như trong sân có tiếng động nhẹ gì đó.
Hạ Diệp Chi chậm rãi lăn bánh xe đi ra ngoài.
Cánh cửa đại sảnh đã được mở một bên.
Trên mặt đất bằng phẳng trước mặt đại sảnh, có vài bóng người đứng ở đó, còn có cả một người nào đó đang nằm trên mặt đất nữa.
“ Ông Tạ bảo tụi tao phải đối xử tốt với mày.”
“Không phải trước đây mày rất lợi hại sao? Than ôi …”
“ Ánh mắt kiểu gì vậy? Muốn đánh tao sao?”
Trong đó có một người đang nói chuyện, hắn nắm lấy cổ người đàn ông đang nằm dưới đất kia lên, sau đó lại một đạp hung hăng giáng xuống người đàn ông đó.
Bây giờ Hạ Diệp Chi mới nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông bị đá túi bụi kia.
Là Lưu Chiến Hằng.
Ánh sáng không sáng lắm, Hạ Diệp Chi đứng bên cửa nhìn ra một lát, sau khi cô đã quen với ánh sáng, cô mới thấy rõ cả người Lưu Chiến Hằng đều là máu, hơi thở của anh ta vô cùng yếu ớt.
“Cô Hạ.”
Một giọng nói của phụ nữ đột nhiên vang lên từ phía sau cô.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại thì nhìn thấy một nữ giúp việc đang đi đến gần cô.
Người hầu gái đi về phía Hạ Diệp Chi, khuôn mặt cô ta dường như không
mang theo chút biểu cảm nào cả, cô ta liếc ra ngoài cửa một cái : “Cô Hạ có đói không?”
Có vẻ như người hầu gái không có ý đẩy Hạ Diệp Chi vào lại bên trong.
Hạ Diệp Chi lại liếc mắt nhìn ra ngoài lần nữa, những người kia vẫn còn đang đánh Lưu Chiến Hằng.
Trước đây Lưu Chiến Hằng bị trọng thương, nhưng đã được băng bó rồi, nhưng mà bây giờ trên người anh không có một miếng băng nào cả, anh vẫn đang chịu bị đánh.
Hạ Diệp Chi mím môi nói: “ Cứ đánh như thế này sẽ xảy ra án mạng mất.”
“ Đây là những gì anh ta xứng đáng phải nhận, ông Tạ tốt với anh ta như vậy, vậy mà anh ta còn phản bội lại ông Tạ.” Những lời của người giúp việc dường như không mang chút xúc cảm nào cả.
Nghe thấy vậy, Hạ Diệp Chi chỉ đành lắc đầu.
Tạ Sinh đối xử tốt với Lưu Chiến Hằng sao?
Tốt chỗ nào cơ chứ?
Ông ta bồi dưỡng Lưu Chiến Hằng thành một tên biến thái vô đạo đức không từ thủ đoạn, là tốt với anh ta sao?
“Là Tạ Sinh dặn bọn họ đối xử với Lưu Chiến Hằng như vậy sao?” Ánh mắt Hạ Diệp Chi rơi trên cơ thể thương tích đầy mình của Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng đã hoàn toàn bất động rồi. Nếu như Hạ Diệp Chi mà không nhìn thấy ngực của anh ta vẫn còn đang nhấp nhô thì chắc cô cũng đã tưởng anh ta chết rồi.
“ Ông Tạ đối với anh ta đã quá tận tình tận nghĩa rồi, ông ấy nói đối với loại người không biết thân phận, không biết thiếu đủ này thì không cần phải mềm lòng, cũng không cần phải thủ hạ lưu tình.”
Mặc dù người hầu gái đang nói về Lưu Chiến Hằng, nhưng khi cô nói, ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chặp vào Hạ Diệp Chi.
Ý gì đây?
Giết gà cho khỉ xem sao?
Bề ngoài thì người hầu gái này nói tới Lưu Chiến Hằng, nhưng trên thực tế là đang nhắm vào cô.
Đây là Tạ Sinh cảnh cáo cô đừng đi quá xa, nên biết thân biết phận một chút.