Sau khi về đến biệt thự, Hạ Diệp Chi ôm lấy máy tính ngồi bên cửa sổ, vừa viết bản thảo vừa chú ý bên ngoài xem có người lái xe về không.
Mãi đến tối khi màn đêm buông xuống, mới thấy một chiếc xe hơi màu đen chạy về.
Tài xế xuống xe, mở cửa ghế sau, “Mạc Gia Thành” liền từ bên trong bước ra.
Hạ Diệp Chi thị lực tốt, nhìn một cái liền nhận ra người lái xe là Thời Dũng.
“Mạc Gia Thành” xuống xe, cùng Thời Dũng dặn dò vài câu gì đó, Thời Dũng kính cẩn gật đầu lắng nghe.
Hạ Diệp Chi nhân khoảng trống này, lấy điện thoại nhắn tin cho“ Mạc Đình Kiên.”
Nhắn tin xong, cô liền chú ý đến “Mạc Gia Thành” ngẩng đầu nhìn về phía cô bên này, thật may cô đã kéo rèm cửa sổ lên, chỉ lộ ra một kẽ hở.
Sau khi anh ấy nhìn bên này, lại nói với Thời Dũng hai câu gì đó, sau đó cúi đầu lấy một chiếc điện thoại từ trong túi áo ra.
Khoảng cách quá xa, Hạ Diệp Chi không cách nào biết anh ấy đang nhìn gì.
Nhưng trái tim cô đột ngột tăng tốc, đập rất nhanh.
Mạc Gia Thành nhỏ cùng với những dấu vết đều chứng tỏ “Mạc Gia Thành” khả năng chính là “Mạc Đình Kiên”, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn không dám tin đây là sự thật.
Cô thậm chí không dám tìm “Mạc Gia Thành” đối chất.
Ủng hộ chúng tôi truy cập vào truyen.one để đọc truyện nhé
Sự việc này quá hoang đường rồi!
“Mạc Gia Thành” là người hết sức cẩn thận, nếu như anh thật sự là Mạc Đình Kiên, anh vừa nhận được tin nhắn của cô, cứ như vậy, anh nhận được tin nhắn theo ý thức liền ngoảnh về phía phòng cô nhìn một cái thì rất bình thường.
Vì không đem tới nghi ngờ cho anh ấy, Hạ Diệp Chi thay đồ ở nhà, làm tóc rối tung, nằm xuống giường giả vờ ngủ.
Không lâu sau liền có người đến gõ cửa.
“Hạ Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi cả ngày này tâm trạng lên lên xuống xuống rất gay gắt, thần kinh căng thẳng, nằm trên giường đã thiêm thiếp ngủ, nghe thấy có người gọi cô.
Trong đầu không tỉnh táo, cô mơ hồ đi ra mở cửa: “Ai vậy?”
Cửa vừa mở ra, đứng ở cửa bất ngờ là “Mạc Gia Thành”.
Mạc Đình Kiên nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn cô chớp mắt tinh thần không lay động, cau mày hỏi: “Sao thế? Cơ thể không khỏe sao?”
Hạ Diệp Chi bỗng chốc không tỉnh táo, nói ra giọng khàn khàn lúc mới tỉnh ngủ: “Không có, đang ngủ.”
Trên người cô mặc đồ ngủ màu hồng có hình mèo con, mái tóc dài hơi rối, trong khuôn mặt trắng ngần lộ ra đỏ ửng.
Mạc Đình Kiên lại nhớ đến buổi trưa cô còn đặc biệt gọi cho anh để đưa cơm, sắc mặt liền tăng thêm hòa dịu, đến giọng trần trong cổ họng cũng có chút dịu dàng khó hiểu: “ Vậy cô ngủ thêm một chút, tôi bảo người đi nấu cơm, xong thì gọi cô.
“….ừ.” Hạ Diệp Chi ngây ra nhìn anh,sự dịu dàng này so với cảm giác mạnh mẽ từ “Mạc Gia Thành”, lần đầu cô nhìn thấy.
Mạc Đình Kiên nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của cô, quả thực không nhịn được, đưa tay lên đỉnh đầu cô xoa xoa, đẩy cô vào: “Ngủ tiếp đi.”
Đến khi Hạ Diệp Chi nằm lại lên giường lần nữa, còn chút không kịp phản ứng.
Cô bỗng từ trên giường ngồi dậy, có chút buồn bực gãi gãi tóc mình.
Tại sao “Mạc Gia Thành” nói câu dịu dàng, cô liền thực sự ngoan ngoãn về giường nằm sao?
Cô cảm thấy mình thật là có bệnh rồi!
Từ loại khó hiểu trong lòng “nhất định phải cùng ‘Mạc Gia Thành’đối chọi mới là tâm lý bình thường”, Hạ Diệp Chi lật người xuống giường, mở cửa ra ngoài.
Lúc đi qua phòng sách, cô chìa tay gõ cửa: “Mạc Đình Kiên, anh ở đây không?”
Một lúc sau, điện thoại cô rung lên.
Là tin nhắn Mạc Đình Kiên gửi cho cô:có việc?
Hạ Diệp Chi gửi lại cho anh tin nhắn: anh trong phòng làm việc ư?
Tên kia gửi lại một chữ “ừ”.
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm chữ “ừ” đơn giản đó, nắm chặt tay cầm điện thoại, bặm chặt môi, cười nhạt một tiếng.
Cả buổi chiều, cô đều