Hạ Diệp Chi ra khỏi nhà ăn, giống như đằng sau có ma đuổi theo liền lập tức chạy nhanh như bay lên tầng, trở về đến phòng.
Đóng cửa lại, cô dựa vào cửa sợ đến nỗi đưa tay vỗ vỗ ngực mình.
Không có gì lạ khi “Mạc Gia Thành” không có việc gì tới trêu ghẹo cô một chút, trêu rồi liền chạy rất phấn khích.
Sau khi bình tĩnh được một chút, Hạ Diệp Chi cẩn thận khóa cửa lại, mới vào phòng tắm để đi tắm.
Cô thực sự chưa nghĩ phải làm gì với “Mạc Gia Thành”
Ngay cả khi anh ta là Mạc Đình Kiên, thì như thế nào?
Buổi tối “Mạc Gia Thành” không có tìm Hạ Diệp Chi.
Ngày thứ hai là thứ bảy, Hạ Diệp Chi trong lòng vẫn nghĩ đến Mạc Gia Thành nhỏ, buổi sáng cô không thể đưa cơm cho cậu, liền mua bữa sáng bên ngoài cho cậu ta.
Bữa cơm tối qua cũng không biết cậu giải quyết như thế nào.
Đứa trẻ đó có ý tưởng quá lớn, nếu như là con của cô, cô nhất định sẽ đánh gãy chân của cậu.
Nhưng mà, từ phương diện khác mà nói, đứa trẻ này cũng khá can đảm.
Hạ Diệp Chi mua xong bữa sáng bên ngoài cho cậu ta, liền như kẻ trộm mở cửa đi ra.
Cô đi đến tầng hai đi đến hàng rào hành lang, đầu quay đi quay lại, ở phòng khách tìm bóng dáng của “Mạc Gia Thành.”
Sau khi xác nhận “Mạc Gia Thành” không có ở phòng khách, cô thở phào nhẹ nhõm, đang muốn quay người, không ngờ nghe thấy đằng sau có tiếng của “Mạc Gia Thành” truyền tới: “Nhìn gì mà lén la lén lút?”
Hạ Diệp Chi bị dọa đến nỗi toàn thân giật mình, theo bản năng liền lùi sau hai bước, nhưng đằng sau chính là hàng rào, cô không còn nơi nào để lùi nữa.
“Mạc Gia Thành”cũng vừa thức dậy, hôm nay có thể không có dự định gì bên ngoài, cho nên anh mặc quần áo ở nhà, bộ đồ này chất liệu mềm- kiểu dáng rộng, thoáng, làm giảm đi không ít sự mạnh mẽ trên người anh, cả người toát lên vẻ ưu nhã mà cao quý.
Tất nhiên, tiền đề là anh không mở miệng nói chuyện.
“Mạc Gia Thành” lại đi lên trước một bước, khoảng cách giữa hai người không đến năm centimet: “ Làm việc gì thẹn với lương tâm, sợ bị ai phát hiện?”.
Hạ Diệp Chi thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ làn da của anh.
Hạ Diệp Chi mấp máy môi, không tự chủ được bám vào hàng rào đằng sau, tìm kiếm một cảm giác an toàn.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt cô nhìn không ra một dấu vết hoảng sợ, trong đôi mắt mèo xinh đẹp chứa ánh nước ma mị, mê hoặc mang theo ý cười, nói nhẹ nhàng: “Tôi làm gì thẹn với lòng, sợ bị ai phát hiện, trong lòng anh không phải là rõ nhất hay sao?”
Hạ Diệp Chi nói, một cánh tay đặt lên ngực anh, ngón tay thon dài mềm mại nhẹ nhàng vuốt lên qua bộ quần áo ở nhà mêm mại, giống như một con mèo con chưa mọc móng vuốt sắc nhọn, cào một chút liền ngứa đến tận trong tim.
Ánh mắt của Mạc Đình Kiên vừa sâu vừa sắc, tay đưa ra cầm chặt bàn tay đang làm loạn trên ngực của anh, lạnh lùng nói: “Trước kia còn một lòng một dạ với Mạc Đình Kiên, bây giờ thì lại quyến rũ tôi, phụ nữ các người thật sự hay thay đổi!”.
Hạ Diệp Chi mặc dù không quen bị đàn ông cầm chặt tay như này, nhưng thân phận bây giờ của cô là người phụ nữ đã yêu “Mạc Gia Thành” rồi lại muốn quyến rũ anh, tự nhiên không thể thu tay về.
Cô nhìn anh cười mỉm: “Điều này làm sao có thể gọi là hay thay đổi? Chỉ cần là một người phụ nữ có đầu óc rõ ràng, đều sẽ lựa chọn giống như tôi.”
Ngừng một chút bỗng nhiên, Hạ Diệp Chi kiễng bàn chân lên, đến gần bên tai anh nói: “Tôi cảm thấy đàn ông các anh càng giỏi thay đổi, anh trước đây luôn trêu chọc tôi, bây giờ tôi đưa tới tận cửa rồi, anh lại nói tôi hay thay đổi, đàn ông các anh đều hèn như vậy sao, đưa tới tận cửa không muốn, không có được lại đi cợt nhã?”
Hạ Diệp Chi từ lâu đã muốn chửi anh rồi, cô từ trước đến giờ chưa bao giờ khoái chí như vậy!
Mạc Đình Kiên chỗ nào chưa nghe ra thì chính là người phụ nữ này đổi cách chửi anh,