Hạ Diệp Chi cười, hỏi anh: “Kế hoạch của anh là gì, nói em nghe xem?”
Mạc Đình Kiên cũng cười: “Bí mật.”
Có nghĩa là anh sẽ không nói với cô.
Hạ Diệp Chi giả vờ giận dữ đánh anh.
Mạc Đình Kiên nắm tay cô: “Được rồi, nghỉ ngơi đi.”
Hạ Diệp Chi nói đầy hào phóng: “Được thôi.”
Vì Mạc Đình Kiên không định nói với cô, cô cũng không hỏi, giờ anh đã tiến bộ rất nhiều rồi.
Cả hai cùng trở về phòng ngủ, Mạc Đình Kiên cùng Hạ Diệp Chi nằm xuống.
Hạ Diệp Chi có thói quen ngủ trưa, nằm trên giường, Mạc Đình Kiên nói chuyện với cô nhưng cô chẳng nói lời nào, một lúc sau, cô bắt đầu buồn ngủ.
“Buồn ngủ quá, em muốn ngủ.” Hạ Diệp Chi ngáp, rúc vào lòng Mạc Đình Kiên.
“Ừm.” Mạc Đình Kiên thoải mái vỗ nhẹ vào lưng cô.
Chẳng mấy chốc, người trong vòng tay anh đã yên tĩnh ngủ.
Mạc Đình Kiên cúi đầu nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi một lúc, thử di chuyển, ngay khi anh di chuyển, Hạ Diệp Chi cau mày.
Anh chú ý đến người phụ nữ đang kê đầu lên tay anh, nhất cử nhất động của cô đều thu hết vào tầm mắt anh.
Cô cau mày ngay khi anh cử động, vậy hẳn là cô ngủ chưa đủ sâu.
Một lúc sau, khi Hạ Diệp Chi đã hoàn toàn ngủ say, anh cẩn thận nhấc chân ra khỏi giường, bước ra ngoài nhẹ nhàng nhất có thể.
Thời Dũng đã chờ sẵn bên ngoài.
Thấy Mạc Đình Kiên đi ra, gọi to: “Thiếu gia.”
Mạc Đình Kiên ảm đạm nói: “Họ đến rồi sao?”
Thời Dũng nói nghiêm túc: “Cố tổng đang trên đường đến, cậu ba Chiến đang cử thêm nhân viên.”
“Ừm.” Không có biểu hiện nào trên khuôn mặt Mạc Đình Kiên, chỉ là một phản ứng nhẹ.
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
Thời Dũng liếc nhìn Mạc Đình Kiên, mở cánh cửa ra.
“Đình Kiên!” Ngay khi Cố Tri Dân tiến vào cửa, anh ta tiến lại gần anh với ánh mắt phấn khích.
“Khẽ thôi.” Sau khi Mạc Đình Kiên nói xong, anh nhìn lại phòng ngủ phía sau.
Cố Tri Dân nhướn mày, bước qua nhìn theo ánh mắt của anh: “Diệp Chi đang ngủ à?”
Mạc Đình Kiên tự nói: “Đi
đây, sẽ về sớm thôi.”
“Anh đang nói về gì vậy?” Cố Tri Dân nói.
Mạc Đình Kiên đột nhiên yêu cầu anh ta đến chăm sóc Hạ Diệp Chi, nhưng không nói anh sẽ đi đâu, điều này rất đáng lo ngại.
Anh ta thậm chí còn cảm thấy, Hạ Diệp Chi có thể còn không biết anh sẽ đi đâu và làm gì.
“Không có gì, anh chỉ cần ở lại đây thôi.” Sau khi Mạc Đình Kiên nói xong, anh nhấc bước đi ra ngoài.
Lúc này, một người khác bước vào cánh cửa chưa bị đóng.
“Cố Tri Dân? Tại sao anh lại ở đây?”Thẩm Lệ thấy Cố Tri Dân ở đây, cô ấy thay đổi sắc mặt.
Mạc Đình Kiên nói kịp thời: “Tôi gọi anh ta đến đấy.”
Thẩm Lệ vốn muốn quay lại rời đi, nghe được những lời đó thì nhún chân lại: “Ồ.”
Rồi bước chầm chầm vào nhà.
Thẩm Lệ liếc nhìn Cố Tri Dân, hỏi Mạc Đình Kiên: “Còn Diệp Chi đâu?”
Mạc Đình Kiên đột nhiên gọi cho cô ấy, nói Hạ Diệp Chi nhớ cô ấy và đề nghị cô ấy qua chơi cùng Hạ Diệp Chi.
Vừa nãy khi thấy Cố Tri Dân cô đã muốn ra ngoài rồi, nếu không có cuộc gọi của Mạc Đình Kiên gọi cho cô, cô ấy đã rời đi rồi.
“Đang ngủ, phiền hai người giúp tôi chăm sóc cô ấy.” Biểu cảm của Mạc Đình Kiên không thay đổi, nhưng giọng anh thì lại cực kỳ chân thành.
Thẩm Lệ sững người, rồi gật đầu.
Sau đó dường như nhớ ra được gì mà hỏi: “Còn anh thì sao?”
Mạc Đình Kiên chăm sóc Hạ Diệp Chi như bảo bối của mình, sao có thể dễ dàng giao phó cho người khác chăm sóc cô.