“Tôi đi làm chút chuyện.” Mạc Đình Kiên chỉ nói như vậy, rồi rời đi với Thời Dũng.
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân nhìn nhau, rồi lại thở dài, mỗi người nằm dài một bên ghế sofa, người nào người nấy đều lấy điện thoại di động ra chơi.
Hai người họ không giao tiếp dù chỉ một chút.
Thẩm Lệ vốn đầy nghi ngờ, cô càng nghĩ về nó lại càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô nhặt một cái gối ném vào Cố Tri Dân.
Đột nhiên cô ném như thế, Cố Tri Dân không kịp phản ứng nên bị đập vào, anh ngơ ngác hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
“Người anh em tốt của anh đi làm gì vậy? Trông bí ẩn như thế.” Thẩm Lệ biết Hạ Diệp Chi đang ngủ bên trong, vì thế hạ giọng.
Cố Tri Dân hạ giọng: “Anh không biết.”
Trong lòng Thẩm Lệ có chút nghi ngờ, Mạc Đình Kiên đi làm gì mà đến mức phải gọi anh ta và Thẩm Lệ đến giúp anh chăm sóc Hạ Diệp Chi.
“Anh không biết?” Thẩm Lệ hoài nghi Cố Tri Dân.
Mấy tên đàn ông này luôn thích bí mật làm mọi việc mà không để ai khác biết, ngoài ra, Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên còn là anh em tốt, cũng có khả năng Cố Tri Dân giúp Mạc Đình Kiên nói dối.
Cố Tri Dân hừ một tiếng: “Không tin thì thôi.”
Đâu phải anh không biết Thẩm Lệ nghĩ gì, anh nhìn cô lớn lên kia mà.
Nói xong, anh cúi đầu chơi điện thoại di động, toàn bộ cả người anh nằm lười biếng trên ghế sofa, như thể không có sự hiện diện của Thẩm Lệ.
Một trong những đặc điểm của việc quen biết nhau quá lâu như vậy, là họ có thể dễ dàng nhận ra được những thay đổi trong cảm xúc của đối phương
Do đó, cô có thể cảm thấy rõ ràng sự thiếu kiên nhẫn toát ra từ Cố Tri Dân lúc này.
Anh quá lười để nói chuyện với cô.
Thẩm Lệ nhìn chằm chằm vào điện thoại suốt một lúc.
Ngay từ khi tròn mười tám tuổi, cô đã hiểu cô và Cố Tri Dân không hợp nhau.
Một số cảm giác có thể bị tiêu diệt ngay từ đầu.
Cảm nhận được sự im lặng từ phía Thẩm Lệ, Cố Tri Dân không thể không liếc nhìn cô.
Từ góc nhìn của anh, chỉ có thể nhìn
thấy nửa khuôn mặt của Thẩm Lệ.
Cô một tay ôm gối, một tay cầm điện thoại di động, đầu hơi cúi xuống, để lộ chiếc cổ trắng ngần.
Im lặng nhưng lại khiến người ta thương cảm.
Cố Tri Dân choáng váng một chút, im lặng quay đầu.
Anh không có ý định chơi điện thoại nữa, hai người họ ngồi lặng lẽ suy nghĩ.
……
Ngay khi Mạc Đình Kiên và Thời Dũng ra khỏi khách sạn, một chiếc xe đậu trước cửa.
“Tôi đợi hai mươi phút rồi đấy.” Chiến Kình Uyên giơ tay xem đồng hồ trên cổ tay, ngước nhìn Mạc Đình Kiên: “Hóa ra là thực sự già rồi, nên mới chậm như vậy.”
Mạc Đình Kiên không quan tâm: “Ừa, dù sao thì còn phải dỗ vợ nữa.”
Chiến Kình Uyên giật khóe miệng, quay lại ngồi vào xe, đóng cửa thật mạnh.
Không còn gì để nói với những người sợ vợ.
Mạc Đình Kiên bước tới, kéo cửa, nhìn Chiến Kình Uyên: “Anh muốn làm gì thế?”
Chiến Kình Uyên uể oải nói: “Người cô đơn đi xem náo nhiệt.”
Mạc Đình Kiên phớt lờ, anh ngồi xuống xe.
Thời Dũng đi lên phía trước lái xe cho họ.
Chiếc xe lăn bánh về phía ngoại ô, có ba người đàn ông lớn trong xe, nhưng tất cả đều không nói chuyện, rất im lặng trên đường đi.
Chiến Kình Uyên nhớ ra điều gì đó, hỏi Mạc Đình Kiên: “Vợ anh có biết anh đi làm gì không?”
Sau một lúc Mạc Đình Kiên mới trả lời lại: “Cô ấy không biết.”
Chiến Kình Uyên quay lại nhìn anh với vẻ mặt thích thú: “Vậy tôi gọi nói cho cô ấy, cô ấy sẽ thế nào nhỉ?”
Mạc Đình Kiên nhếch môi: “Sao có thể chứ? Nếu như tôi chấn thương quay về, cô ấy đau lòng còn không kịp, sao có thể giận chứ?”