Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

NÓI THAY CHO ANH ẤY.


trước sau

Mạc Đình Kiên nói xong, phát hiện Chiến Kình Uyên ở một bên đã nhắm mắt lại, như thể muốn ngủ.

Mạc Đình Kiên hỏi anh ta: “Không nói nữa?”

“Không muốn nói chuyện với anh.” Chiến Kình Uyên lầm bầm, quay đầu sang phía khác, lúc này anh không muốn thấy Mạc Đình Kiên nữa.

……

Hạ Diệp Chi tỉnh dậy, phát hiện xung quanh cô chẳng có gì cả, cũng không có Mạc Đình Kiên.

Căn phòng cũng rất yên tĩnh, không giống như có người khác ở trong phòng.

Cô ngồi dậy nhìn xung quanh, không thấy Mạc Đình Kiên trong phòng.

Anh đã đi đâu rồi?

Trong hai ngày qua, Mạc Đình Kiên gần như không thể tách rời khỏi cô, khi cô chợp mắt, anh cũng sẽ ngủ cùng cô một lúc, ngay cả khi anh thức dậy trước muốn giải quyết mọi việc, anh cũng sẽ ở trong phòng ngủ chờ cô tỉnh dậy.

Hôm nay là lần đầu tiên cô thức dậy mà không thấy anh ở cạnh.

Hạ Diệp Chi đứng dậy, mặc chiếc áo khoác chầm chậm bước ra ngoài.

Về cơ bản có thể tránh sử dụng xe lăn.

Khi cô mở cửa phòng ngủ, cô nghe thấy một chuyển động nhỏ từ bên ngoài, nhưng cô không biết âm thanh đó là gì.

Bước thêm vài bước, cô nghe thấy tiếng tivi.

Những nghi ngờ trong lòng cô thậm chí còn tồi tệ hơn, Mạc Đình Kiên thường không xem TV.

Mắt của Hạ Diệp Chi liếc sang, rơi xuống ghế sofa, rồi thấy Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đang ngồi trên chiếc ghế đó.

Hai người đang giành điều khiển từ xa để đổi kênh.

Cả hai tranh giành rất nghiêm túc, cộng với âm thanh của TV, họ không phát hiện Hạ Diệp Chi sắp đi đến.

Hạ Diệp Chi bước tới, gọi to: “Tiểu Lệ.”

Thẩm Lệ quay lại, cô ấy mỉm cười khi thấy Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, cậu thức rồi đó à?”

Cô ấy nhận thấy Hạ Diệp Chi đang đứng đó, vì vậy vội vàng đứng dậy đến bên cô: “Đến đây ngồi.”

“Diệp Chi.” Cố Tri Dân khẽ ho một tiếng, cũng ngồi dậy, quan tâm hỏi cô: “Khát không? Uống nước không?”

Thẩm Lệ lướt qua Cố Tri Dân: “Lấy nước qua đây.”

Cố Tri Dân không nói gì nhiều, quay lại rót hai ly nước.

Cố Tri Dân đặt một trong hai chiếc cốc xuống trước mặt Thẩm Lệ, chiếc đưa cốc còn lại cho Hạ Diệp Chi: “Uống nước.”

“Cảm
ơn anh.” Hạ Diệp Chi nhấp một ngụm, hỏi: “Còn Mạc Đình Kiên đâu?”

Cố Tri Dân bình tĩnh nói: “Đình Kiên đã ra ngoài một lúc rồi, có thể sẽ quay về muộn.”

Đây là một cái cớ vừa nãy được Cố Tri Dân và Thẩm Lệ đồng ý với nhau, nói rằng khi Hạ Diệp Chi thức dậy và hỏi đến Mạc Đình Kiên, chỉ cần nói như vậy.

Hạ Diệp Chi dừng lại, hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Mặc dù biểu hiện của Cố Tri Dân trông không có gì lạ, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Còn về chuyện kỳ lạ chỗ nào, cô không thể nói được.

“Có vẻ là…” Cố Tri Dân quay đầu nhìn Thẩm Lệ, ra hiệu Thẩm Lệ giải thích.

Anh thực sự không thể nói ra bất kỳ lý do nào.

Thẩm Lệ bắt được tín hiệu, ngồi xuống cạnh Hạ Diệp Chi, nói với chút giọng nhẹ nhàng: “Chúng tôi không biết gì cả, Diệp Chi cậu rất rõ tính khí của anh nhà cậu mà, làm gì có việc anh ấy đi giải thích quá nhiều cho người khác chứ, nếu không phải anh ấy không nỡ đánh thức cậu lúc cậu đang ngủ, anh ấy sẽ đưa cậu đi cùng.”

Hạ Diệp Chi nở một nụ cười bất lực, nhưng không thể nhịn được mà nói thay cho Mạc Đình Kiên: “Tính tình anh ấy tốt hơn trước rất nhiều rồi.”

Thẩm Lệ mỉm cười: “Anh ấy là của nhà cậu mà, dĩ nhiên cậu sẽ nói tốt thay cho anh ấy rồi.”

Hạ Diệp Chi không còn nghi ngờ nữa, chỉ hỏi Thẩm Lệ: “Cậu có muốn ăn gì không, Mạc Đình Kiên đã mua cho mình rất nhiều thức ăn, mình sẽ lấy cho cậu.”

“Được thôi.” Thẩm Lệ nói, rồi lại nháy mắt với Cố Tri Dân.

Cố Tri Dân giơ ngón tay cái lên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện