Hạ Diệp Chi cũng không ngờ tới bọn họ sẽ trực tiếp cướp điện thoại của cô.
Cô sửng sốt một lúc, mới bất đắc dĩ nói: “Tớ thật sự sẽ không làm điều gì ngu ngốc, mang điện thoại trả lại cho tớ đi.”
Thẩm Lệ cười với cô, sau đó lắc đầu.
“Bộ dạng của tớ hiện tại thế này, tớ cũng không làm được cái gì ngu ngốc đâu.” Hạ Diệp Chi cúi đầu nhìn chân mình.
“Cậu bây giờ có thể đứng lên đi bộ, ai biết câu có thừa diệp bọn tớ không để ý mà trốn đi hay không?” Thẩm Lệ chỉ vào hai mắt của chính mình: “Đôi mắt này của tớ đã nhìn thấu cậu rồi, đừng nghĩ đến việc lừa gạt tớ.”
Ong ong ——
Điện thoại Hạ Diệp Chi lại vang lên.
“Có tin nhắn mới, mau xem một chút!” Hạ Diệp Chi trong lòng gấp gáp, đứng dậy muốn đi lấy điện thoại.
Thẩm Lệ đương nhiên không cho cô cơ hội cầm điện thoại, đẩy Hạ Diệp Chi trở lại ghế ngồi: “Ngồi xuống, đừng lộn xộn.”
Thẩm Lệ ấn mở tin nhắn mới, nhưng thấy gửi đến là một bức ảnh.
“Là tiểu Thành!” Hạ Diệp Chi nhìn thấy rõ người trong ảnh.
Ảnh chụp Mạc Gia Thành quỳ trên mặt đất, biểu cảm của anh cứng ngắc, trên người vẫn còn mặt bộ quần áo trước đó đến gặp Hạ Diệp Chi, trên người không có vết máu nhưng cái này cũng không thể chứng minh rằng anh ta không bị thương.
Trái tim Hạ Diệp Chi nhảy dựng lên, sau một giây hoảng loạn, nói chắc chắn như đinh đóng cột: “Nhất định là Tạ Sinh!”
Cố Tri Dân cùng Thẩm Lệ quay đầu nhìn về phía cô.
Hạ Diệp Chi từ từ nắm chặt hai tay, giọng nói lạnh lùng: “Tạ Sinh ở chỗ Mạc Đình Kiên luôn gặp phải khó khăn, liền dựa vào quan hệ thân cận của Mạc Đình Kiên cùng tiểu Thành như một bước đột phá, ông ta có thể lợi dụng tiểu Thành một lần, cũng có thể lợi dụng hắn lần thứ hai.”
Nhưng lần này Tạ Sinh là lấy cái gì uy hiếp Mạc Gia Thành, cô không thể nào biết được.
Trên bàn ăn bầu không khí như đóng băng.
Đúng lúc này, cửa phòng bị người ngoài đẩy ra, Cố Tri Dân là người đầu tiên nhìn thấy người bước vào.
Anh đứng dậy, trong giọng nói khó che giấu sự phấn khích: “Đình Kiên!”
Mạc Đình Kiên sắc mặt lạnh lùng, đi
thẳng tới trước mặt Hạ Diệp Chi.
Lúc nói chuyện với Hạ Diệp Chi, nét mặt của anh mới dịu đi một chút: “Gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, cũng gửi tin nhắn muốn tìm anh tính sổ, anh đã trở về, ngươi bây giờ có thể tìm tới tính sổ.”
“Anh bị thương…” Hạ Diệp Chi thấy chiếc gạc băng trên trán anh.
“Chỉ là vết thương nhỏ.” Sắc mặt Mạc Đình Kiên không hề thay đổi.
Vốn tưởng Hạ Diệp Chi sẽ hỏi thăm về vết thương của anh nhưng mặt Hạ Diệp Chi lại biên sắc, nắm lấy tay anh và nói: “Tiểu Thành xảy ra chuyện, cậu ấy đến tìm em, em có cho người theo dõi cậu ấy nhưng mất dấu…”
Cố Tri Dân hiểu ý đưa di động đưa cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên nhận điện thoại, thấy rõ ảnh chụp, sắc mặt liền thay đổi.
“Em đi chung với anh.” Hạ Diệp Chi biết Mạc Đình Kiên sẽ không mặc kệ chuyện của Mạc Gia Thành, kéo chặt anh, sợ anh sẽ một mình hành động.
Mạc Đình Kiên đặt điện thoại xuống, khẽ vuốt tóc trấn an tinh thần cô.
“Anh sẽ cho em đi cùng chứ, em sẽ không gây phiền phức cho anh, em sẽ ngoan ngoãn đợi.” Cô không muốn lại một mình ở khách sạn chờ đợi tin tức, từng phút trôi qua đều là tra tấn.
“Được.” Mắt Mạc Đình Kiên rủ xuống, bình tĩnh nói: “Ăn một chút gì đó hãy đi.”
“Em không đói bụng…” Hạ Diệp Chi hiện tại rất lo lắng cho Mạc Gia Thành, căn bản cũng không có tâm trạng ăn cơm.
Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm về phía cô, vẻ mặt bình tĩnh lại làm cô không thể từ chối, Hạ Diệp Chi liền im lặng.
Anh có thể cho cô đi cũng đã là nhượng bộ, ngay cả tìm được Mạc Gia Thành cũng vẫn muốn cô lấp đầy cái dạ dày trước.