Hạ Diệp Chi ăn cơm, Mạc Đình Kiên ở bên cạnh phân phó thuộc hạ đi tìm người.
Trong lúc cô ăn cơm, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của Mạc Đình Kiên, cô lặng lẽ thu hồi tầm mắt, tập trung ăn cơm và không nhìn anh nữa.
Sau khi Mạc Đình Kiên liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại, hướng Cố Tri Dân cùng Thẩm Lệ nói: “Các người có thể đi rồi.”
“Thấy không còn tác dụng liền đuổi người ta.” Cố Tri Dân hừ lạnh một tiếng nói.
Mạc Đình Kiên chỉ nhàn nhạt liếc nhìn anh: “Có đi hay không?”
Cố Tri Dân: “… Đi.”
Hết cách rồi, ai bảo những việc khác mình đều đấu không lại Mạc Đình Kiên chứ?
Lúc này Thẩm Lệ ở bên cạnh đứng dậy: “Diệp Chi, tớ đi trước, có việc gọi điện thoại cho tớ.”
Mạc Đình Kiên đã trở về, có anh ta ở đây, Hạ Diệp Chi cũng không cần đến cô, về phần tung tích của Mạc Gia Thành, hẳn là không người nào có thể tìm kiếm anh ta nhanh hơn Mạc Đình Kiên.
Thẩm Lệ nói xong rời đi, Cố Tri Dân oán trách Mạc Đình Kiên hai câu, mới đứng dậy đi theo.
Sau khi bọn họ rời đi, Hạ Diệp Chi mới tranh thủ thời gian hỏi Mạc Đình Kiên: “Tạ Sinh thế nào?”
“Đi đến nơi mà ông ta nên đi.”
Mạc Đình Kiên không có chút bất ngờ nào, Hạ Diệp Chi sẽ đoán được anh đã làm gì, trong giọng nói không có một chút ngạc nhiên nào.
Hạ Diệp Chi nhíu mày, anh nói như vậy khác gì chưa nói?
“Ăn đồ ăn, không nên suy đoán.” Mạc Đình Kiên cầm đũa gắp đồ ăn cho Hạ Diệp Chi .
Sau đó lúc Hạ Diệp Chi ăn cơm, điện thoại của Mạc Đình Kiên reo lên rất nhiều lần.
Cô lo lắng đến an toàn của Mạc Gia Thành, ăn cái gì cũng rất nhanh, chỉ muốn nhanh chóng đi tìm Mạc Gia Thành.
Mặc dù Mạc Đình Kiên không hài lòng vì cô ăn cơm quá nhanh, nhưng cũng có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của cô, cũng không nói thêm điều gì.
Sau khi ăn xong, Hạ Diệp Chi theo Mạc Đình Kiên ra cửa.
Mạc Đình Kiên tự mình lái xe, dừng ở trước một căn hộ ở trung tâm thành phố.
“Cậu chủ, cô chủ.” Xe dừng lại, Thời Dũng liền đi tới.
Anh ta cho người đi tìm kiếm tung tích Mạc Gia Thành, trước khi Mạc Đình
Kiên đến đều đã chuẩn bị tốt mọi việc.
Anh ta hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Diệp Chi cũng đi theo.
“Người đâu?” Mạc Đình Kiên xuống xe, một bên hỏi Thời Dũng, một bên giúp Hạ Diệp Chi lấy xe lăn.
Thời Dũng nói: “Trong phòng, tôi đã cho người theo dõi.”
Thời Dũng làm việc, luôn khiến Mạc Đình Kiên yên tâm.
Sắc mặt anh lạnh lẽo “Ừ” một tiếng.
Hạ Diệp Chi nghe thấy, hỏi Thời Dũng: “Có thể chắc chắn hiện tại tiểu Thành đã an toàn chưa?”
“Tình huống bên trong tạm thời không rõ lắm, nhưng có thể chắc chắn anh ta ở bên trong.” Thời Dũng nói.
Hạ Diệp Chi cũng không hỏi thêm nữa, im lặng để Mạc Đình Kiên đẩy cô đi vào.
Đi thang máy lên lầu, lúc đi ra đã nhìn thấy trong hành lang đứng đầy vệ sĩ, nhưng lại không tạo ra một chút động tĩnh nào.
Mạc Đình Kiên giơ tay lên ra hiệu bọn họ có thể đột nhập vào.
Sau một giây, một vệ sĩ phá cửa xông vào.
Mạc Đình Kiên cùng Hạ Diệp Chi đi phía sau.
Trong căn hộ trống rỗng, chỉ có một người phụ nữ đang hôn mê bị buộc trên một chiếc ghế.
“Tại sao là một người phụ nữ?” Hạ Diệp Chi hỏi đầu tiên: “Tiểu Thành đâu?”
Thời Dũng cũng không ngờ tới sự việc lại như vậy, anh ta nghiêm túc giải thích: “Tôi đi theo dõi thấy hắn tiến vào bên trong.”
Mạc Đình Kiên vẻ mặt u ám: “Theo dõi cũng có thể làm giả.”
Thời Dũng hơi biến sắc mặt.
Hắn nghĩ là Mạc Gia Thành đang ở chỗ này, kết quả đúng là công dã tràng.
Đúng lúc này, Mạc Đình Kiên đột nhiên đi về phía người đang bị trói trên ghế kia.
Hạ Diệp Chi cảm thấy phản ứng của Mạc Đình Kiên có chút kỳ lạ, cũng lăn bánh xe đi qua.