Hạ Diệp Chi theo đi qua thì bị Mạc Đình Kiên ngăn lại.
Theo sau, anh phân phó cấp dưới: “Đem một chậu nước qua đây.”
Thời Dũng vội vàng thúc giục người bên cạnh: “Nhanh đi.”
Rất nhanh liền có người đem nước tới, Mạc Đình Kiên nhìn người phụ nữ vẫn đang hôn mê, nói: “Hắt tỉnh cô ta.”
Người phụ nữ vẫn trong trạng thái hôn mê, cho nên vẫn gục đầu vô lực.
Một chậu nước này hắt xuống, cũng không lập tức tỉnh, Mạc Đình Kiên lạnh lùng nói: “Hắt tiếp.”
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn Mạc Đình Kiên, nói: “Em cảm thấy thân hình bà ấy trông rất quen mắt.”
“Là bà ta.” Mạc Đình Kiên vẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ kia.
Là bà ta?
“Là ai?” hiện tại trí nhớ Hạ Diệp Chi không tốt lắm, không phải người thường xuất hiện trước mặt, cô sẽ khó nhớ người đó là ai.
Lại một chậu nước hắt xuống.
Lúc này, người phụ nữ rốt cuộc mới yếu ớt tỉnh lại.
Cô ta chậm rãi ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt vừa yếu ớt vừa hoang mang.
Sau khi nhìn người thấy trước mặt, mờ mịt một lát bà ta liền lộ ra vẻ mặt kinh sợ: “Đình Kiên….”
“Mày sao lại ở đây? Là mày bắt tao tới đây, mày đã làm gì tiểu Thành?” người phụ nữ khẩn trương, trở nên điên khùng, cảm xúc khó khống chế mà rống to kêu loạn.
Tiểu Thành…
Hạ Diệp Chi nhận ra bà ấy, thì thào gọi ra cái tên: “Mạc Liên.”
Mẹ của Mạc Gia Thành, Mạc Liên.
Đồng thời cũng là mẹ của Trần Tuấn Tú.
Mọi người đều nói Mạc Đình Kiên âm hiểm vô tình, nhưng khi anh đối mặt với hai hung thủ đã giết chết mẹ mình lại không đuổi cùng giết tận.
Cha của anh Mạc Đình Phong bị bại liệt ngồi trên xe lăn, Mạc Liên được gửi tới trại an dưỡng tâm thần .
Đây là nhượng bộ lớn nhất mà Mạc Đình Kiên có thể làm.
“Tiểu Thành đâu? Tiểu Thành đang ở đâu? Các người đem tiểu Thành trả lại cho tôi…” Mạc Liên vẫn tiếp tục kêu gào.
Sau khi kêu gào xong, lại thì thào ra tiếng: “Còn có Tuấn Tú của ta đâu, quan hệ của Đình Kiên và Tuấn Tú rất tốt, cháu có biết Tuấn Tú đang ở đâu không? Cô đã rất lâu không gặp nó…..”
Mạc Liên nói năng lộn xộn, lặp đi lặp lại chỉ có mấy câu đó.
Không nhắc tới Trần Tuấn Tú cũng là nhắc tới Mạc Gia Thành.
Như
vậy xem ra, thực sự đã … điên rồi.
Mạc Đình Kiên cứ như vậy mắt lạnh nhìn Mạc Liên, biểu tình lạnh băng phủ kín sương giá.
Ngay cả như vậy, anh cũng vẫn hướng thủ hạ hạ lệnh: “Phòng tầng trên tầng dưới, tất cả đều lục soát, đào ba thước đất cũng phải tìm ra Mạc Gia Thành.”
Nghe được tên của Mạc Gia Thành, Mạc Liên hướng Mạc Đình Kiên bên này nhìn qua, ánh mắt sáng rực hỏi: “Tiểu Thành.”
Hạ Diệp Chi nắm tay Mạc Đình Kiên, nhẹ nhàng gọi tên anh: “Mạc Đình Kiên.”
Mạc Liên dù gì cũng là kẻ hãm hại mẹ của anh, gặp lại Mạc Liên, trong lòng anh khẳng định rất khó chịu.
Mạc Đình Kiên nắm lại tay của Hạ Diệp Chi: “Mang đi.”
Thời điểm xoay người nhìn Hạ Diệp Chi, ánh mắt anh đã muốn dịu đi rất nhiều: “Chúng ta đi thôi.”
Hạ Diệp Chi gật đầu.
Nơi này còn lại đều giao cho Thời Dũng xử lý.
Mạc Đình Kiên đẩy Hạ Diệp Chi đi ra ngoài, ra khỏi căn hộ, Hạ Diệp Chi mới hỏi Mạc Đình Kiên: “Tiểu Thành sẽ không sao chứ?”
Mạc Đình Kiên lành lạnh nói: “Không có sự cho phép của anh, nó nếu dám xảy ra chuyện, anh liền đánh gãy chân nó.”
Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút, liền thấp giọng cười: “Ừm, cậu ấy nghe lời anh nhất, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện.”
Thì ra Mạc Đình Kiên đã tha thứ cho Mạc Gia Thành rồi.
Mạc Gia Thành là anh nhìn từ nhỏ đến lớn, thân thế lại có vài điểm tương tự anh. Đáy lòng Mạc Đình Kiên còn tồn tại sự lương thiện. Anh có sự đồng cảm, cảm tình đối với Mạc Gia Thành sâu sắc lại phức tạp.