Ngay khi Mạc Liên bị Thời Dũng ngăn lại, vùng vẫy điên cuồng: “Buông tôi ra! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn đi gặp Cảnh Thư.”
Cảnh Thư là tên của mẹ Mạc Đình Kiên.
Cảnh Thư đã chết rồi, mà Mạc Đình Kiên lại nói muốn mang bà ta đi gặp Cảnh Thư. Khẳng định muốn giết bà ta, bà ta còn chưa muốn chết.
Mạc Đình Kiên vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Làm cho bà ta im lặng một chút.”
Thời Dũng bắt lấy tay của Mạc Liên bắt chéo sau lưng, bịt miệng của bà ta, đem bà ta một lần nữa ấn trở về trên ghế.
Mạc Liên điên cuồng lắc đầu, vùng vẫy, nhưng thân thể bà ta yếu ớt, cũng không có nhiều khí lực, không khả năng thoát khỏi tay của Thời Dũng.
Mạc Đình Kiên lạnh lùng mở miệng: “Bà sợ gặp bà ấy.”
Mạc Liên không cất nổi tiếng, chỉ không ngừng chảy nước mắt.
Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm bà ta, cảm thấy bà ta vô cùng xa lạ.
Người đàn bà này là cô của anh, lúc còn nhỏ, bà ta đối xử với anh rất dịu dàng, anh cũng coi bà ta như người thân mà đối đãi.
Bà ta yếu đuối lại ngu xuẩn, hại người hại mình.
…..
Thời điểm Hạ Diệp Chi tỉnh lại, trời mới tờ mờ sáng.
Cô thói quen vươn tay sang vị trí bên cạnh, nhưng khi cô đưa tay ra mới phát hiện bên cạnh căn bản không có người. Điều này khiến cho Hạ Diệp Chi vốn dĩ chưa hoàn toàn tỉnh giấc nháy mắt bừng tỉnh.
Vị trí bên cạnh không chỉ trống không, mà còn lạnh lẽo, cho thấy người đáng lẽ nên ngủ ở đây rất sớm liền rời giường, hoặc căn bản chưa từng trở về ngủ.
Hạ Diệp Chi trong lòng kinh hoảng, vội vàng xuống giường, nhìn thời gian, cũng mới hơn sáu giờ.
Cô xuống giường đi tới cửa, chuẩn bị đi tìm Mạc Đình Kiên.
Rèm cửa trong phòng không đóng lại. Mặc dù phòng khách không bật đèn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng.
Hạ Diệp Chi trực tiếp hướng về thư phòng. Cô đoán Mạc Đình Kiên có khả năng vẫn còn ở thư phòng. Thế nhưng thời điểm đang muốn nhấc chân bước vào, ánh mắt đảo qua mới nhìn thấy một người đang ngồi trên ghê sô pha.
Đúng là Mạc Đình Kiên.
Anh không nhúc nhích ngồi trên ghế sô pha, không một chút động tĩnh cũng không không phát ra tiếng. Cho nên Hạ Diệp Chi không phát hiện ra anh ngay lúc đầu.
Hạ Diệp Chi ngập
ngừng gọi một tiếng: “Mạc Đình Kiên?”
Thanh âm của cô rất nhỏ, nhưng căn phòng lớn cũng rất yên tĩnh, thanh âm của cô cũng đủ để Mạc Đình Kiên nghe thấy.
Sau vài giây, Mạc Đình Kiên mới chậm chạp quay đầu qua nhìn cô.
Hạ Diệp Chi lúc này mới thấy rõ mặt anh, cùng với cặp mắt đỏ bừng.
“Có chuyện gì vậy?” Hạ Diệp Chi vội chạy qua phía anh.
Cô đứng trước mặt anh, đưa tay ra chạm vào phần râu mới nhú trên cằm anh rồi hỏi: “Có phải anh thức cả đêm không?”
Cô ngước mắt nhìn một vòng, tối qua khi cô trở về phòng, Thời Dũng và Mạc Liên còn ở đây. Bây giờ cũng không biết đi đâu rồi.
Cảm thấy bàn tay mình bị siết chặt, Hạ Diệp Chi tỉnh táo lại, là Mạc Đình Kiên nắm lấy tay cô.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Hạ Diệp Chi cầm lại tay anh, cúi đầu nhìn anh.
Mạc Đình Kiên thoạt nhìn trạng thái đặc biệt kém.
Hạ Diệp Chi nhíu mày hạ mi: “Anh như vậy thực khiến người khác lo lắng.”
“Tạ Sinh tất cả đều giao ra rồi. Anh biết bà ấy ở đâu, thế nhưng anh không dám đi gặp bà ấy.” Thanh âm của Mạc Đình Kiên vô cùng khàn, run nhè nhẹ, để lộ sự yếu ớt không thèm che dấu.
Hạ Diệp Chi đáy lòng chấn động: “Anh nói bà ấy, là mẹ của anh?”
Mạc Đình Kiên không tiếng động gật đầu.
Hạ Diệp Chi chưa từng thấy Mạc Đình Kiên như vậy, mong manh tựa như giây tiếp theo liền sụp đổ.
Hoặc nói, anh đã bắt đầu suy sụp rồi.
Hạ Diệp Chi nhìn anh như vậy, cũng không nhịn được đỏ mắt, cảm thấy tim như bị dao cắt.
Cô bình phục một chút tâm tình, ngồi xuống trước mặt anh, cẩn thận mà ôn nhu nói: “Em cùng anh đi.”