Xe hơi dừng lại trước cửa tòa biệt biệt trong núi.
Thời Dũng dừng hẳn xe lại rồi quay đầu ra hàng ghế sau nhìn Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi.
Mạc Đình Kiên ngó thẳng về trước, ánh mắt hờ hững giống như đang suy tư chuyện gì, mà dường như chẳng nghĩ ngợi gì cả.
Hạ Diệp Chi nhìn Thời Dũng rồi nghiêng đầu nói với Mạc Đình Kiên: “Tới nơi rồi, xuống xe thôi.”
Hai khắc sau, cuối cùng Mạc Đình Kiên mới sực tỉnh táo lại, anh nhìn lướt qua gương mặt của Hạ Diệp Chi rồi dõi mắt nhìn về tòa biệt thự ngoài cửa sổ.
Ngoại trừ ánh mắt có sự thay đổi, anh vẫn ngồi im lìm không cử động, không hề có ý muốn xuống xe.
Hạ Diệp Chi im lặng trong chốc lát rồi mở cửa toan bước xuống.
Chân cô vừa đạp ra phía ngoài xe đã bị kéo ngược trở về.
Quay đầu lại mới thấy Mạc Đình Kiên đang nhìn cô chăm chú.
Hạ Diệp Chi ôn hòa nói: “Để em vào trong xem trước đã.”
Cô đẩy tay Mạc Đình Kiên ra rồi đi thẳng xuống xe.
Cô hoàn toàn không hiểu nổi Mạc Đình Kiên đang nghĩ gì, mặc dù cô không có cách nào thấu cảm cơn đau đớn của Mạc Đình Kiên lúc xảy ra chuyện hồi năm ấy, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự đấu tranh tâm lý và nỗi thống khổ của Mạc Đình Kiên bây giờ.
Thời Dũng thấy Hạ Diệp Chi muốn xuống xe mới đi đến cốp lấy xe lăn cho cô.
Nhưng không ngờ Hạ Diệp Chi lại từ chối: “Không cần đâu.”
Nghe cô nói thế, Thời Dũng nhất thời ngẩn người.
“Tôi tự đi vào là được rồi.” Hạ Diệp Chi bình tĩnh nói, vừa dứt lời bèn đi thẳng vào trong.
Gần đây cô đang dần dần khôi phục lại, thời gian và khoảng cách đi đường càng lúc càng dài, chỉ cần kiên trì được thì hàng ngày cô không cần phải dùng đến xe lăn nữa.
Đặc biệt là vào lúc này.
Trước đây Mạc Đình Kiên luôn che chắn trước mặt cô, cô muốn đứng đằng trước anh vào thời điểm anh yếu đuối như vậy.
Cơ hội thế này, có lẽ cả đời chỉ mỗi một lần mà thôi.
Hạ Diệp Chi quả quyết như vậy, cô nhanh chân rảo bước vào biệt thự.
Còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại phía sau lưng.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn lại mới thấy Mạc Đình Kiên đã xuống xe rồi, anh đang đứng trước xe.
Anh sải bước về phía
Hạ Diệp Chi rồi đưa tay cho cô, tỏ ý Hạ Diệp Chi có thể đỡ tay anh đi đường.
“Anh đã chuẩn bị tâm lý chưa?” Hạ Diệp Chi không vịn tay anh ngay.
Cô không chắc Mạc Đình Kiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi hay chưa, nhưng cô biết một trong những nguyên nhân làm anh bước xuống xe là vì nhìn thấy cô không ngồi xe lăn, anh lo lắng cho cô mới xuống đây dìu cô.
Thật ra anh là một người đàn ông rất đỗi dịu dàng và tinh tế.
Nói ra chắc là người khác không tin đâu nhỉ.
Nhưng mà việc này vốn không cần người khác tin tưởng, chỉ cần cô biết là được rồi.
Mạc Đình Kiên nắm tay cô, mắt hơi rũ xuống rồi nhỏ nhẹ nói: “Khi nãy anh nghĩ cẩn thận rồi mới thấy bây giờ việc làm anh sợ nhất là em không có ở bên cạnh anh.”
Nhưng bây giờ em đã bên anh rồi.
Bởi vậy anh có thể chiến thắng hết mọi yếu đuối và sợ hãi trong tâm hồn.
Mấy năm nay, không cần nói Hạ Diệp Chi cũng có thể cảm nhận được.
“Đi thôi.” Hạ Diệp Chi kéo anh đi về phía trước.
Vừa tiến vào biệt thự Hạ Diệp Chi đã cảm thấy bố cục nơi này thật quen thuộc.
“Cái sân này xây nhái theo căn nhà cổ của nhà họ Mạc đấy.”
Giọng nói của Mạc Đình Kiên bất ngờ vang lên.
Nghe anh nói thế, Hạ Diệp Chi cũng phát hiện ra cái sân này rất giống với nhà cổ của họ Mạc.
“Sao Tạ Sinh lại làm thế?” Hạ Diệp Chi càng đi càng cảm thấy quen thuộc, cũng có nghĩa là trông càng giống với nhà cổ của họ Mạc hơn nữa.
“Vì mẹ của anh.”
Lúc giọng nói của anh cất lên, Hạ Diệp Chi cũng cảm nhận được anh nắm tay cô chặt hơn.
Nghĩa là tâm trạng anh ấy cực kỳ bất ổn.