Mạc Hạ vòng tay ôm cổ Mạc Đình Kiên, cô bé chớp chớp mắt rồi thấp giọng nói: “Cha ơi, cha không vui sao ạ?”
Mạc Đình Kiên hơi ngẩn ra, vì anh đang ôm cô bé nên ánh mắt hai người cách nhau rất gần, chỉ cần nghiêng đầu bèn có thể nhìn thấy đôi mắt đen tròn lấp lánh của cô bé.
Cô bé nháy mắt với Mạc Đình Kiên, Mạc Hạ vẫn còn quá nhỏ nhắn, tất nhiên chẳng hiểu biết gì về sinh lão bệnh tử và kiếp người hay thay đổi, nhưng cô bé mẫn cảm nhận ra được cảm xúc của anh.
Có thể là do cùng chung dòng máu.
Người duy nhất trên cuộc đời này chảy cùng dòng máu với anh nhưng lại quan tâm đến anh.
Con gái của anh.
Hạ Diệp Chi sinh cho anh.
Tâm trạng muộn phiền được an ủi như thế.
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên hòa hoãn lại, anh nghiêm túc trả lời: “Ừm.”
Mạc Hạ lại hỏi anh: “Tại sao vậy ạ?”
“Vì chuyện mẹ của cha.” Những bất hạnh mẹ đã gặp phải năm ấy làm anh không buông xuống nổi.
Có một số người phạm tội không thể tha thứ, ngàn đao băm thây cũng khó mà xả được cơn hận trong lòng.
Mạc Hạ nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Vậy là bà nội của con ư?”
Lúc tan tầm có rất nhiều người bạn học chung trường mầm non với cô bé được ông nội bà nội đến đón về, mà cô bé còn chưa được gặp mặt ông nội bà nội nữa, trước giờ cha mẹ cũng chưa nhắc đến ông bà trước mặt cô bé, có lúc cô bé thấy thật tò mò nhưng không hỏi han gì.
Mạc Đình Kiên trả lời cô bé: “Phải.”
“Cha muốn dắt con đi gặp bà nội sao?” Mạc Hạ vừa dứt lời rồi phiền não nói tiếp: “Bà nội sẽ thích con chứ?”
Bước chân của Mạc Đình Kiên hơi khựng lại: “Con muốn gặp bà à?”
“Muốn ạ.” Mạc Hạ nghiêm túc giơ ngón tay lên đếm: “Chắc chắn mẹ của cha cũng dịu dàng xinh đẹp như mẹ của con vậy, còn biết nấu cơm ngon ơi là ngon, mẹ còn biết viết kịch bản phim truyền hình, lại còn…”
Mạc Hạ nói liên miên không ngớt, Mạc Đình Kiên chỉ im lặng lắng nghe, bước chân anh càng lúc càng chậm chạp.
Hạ Diệp Chi ở trong phòng thấy cha con hai người chậm chạp không thấy mặt mũi đâu mới không nhịn được đi ra ngoài coi thử coi rốt cuộc là vì sao.
Cô vừa ra đến cửa đã thấy Mạc Đình Kiên bế Mạc Hạ rề rà từ ngoài vào trong.
Mạc Hạ đang nói chuyện, trông
Mạc Đình Kiên có vẻ bình thường nhưng lúc cô cẩn thận nhìn kỹ mới thấy khóe mắt anh ửng đỏ.
Hạ Diệp Chi ngẩn ra rồi đi về phía anh.
Dường như Mạc Đình Kiên cảm thấy gì đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Diệp Chi.
“Hạ Hạ.” Hạ Diệp Chi đến cạnh bên anh, cô dỗ dành Mạc Hạ vừa leo xuống từ người Mạc Đình Kiên: “Con có thể giúp mẹ vào nhà bếp rửa rau không?”
“Dạ được.” Gần như trước giờ Mạc Hạ chưa từng từ chối yêu cầu của Hạ Diệp Chi.
Mạc Hạ vừa đi Hạ Diệp Chi đã bước lên nhẹ nhàng ôm Mạc Đình Kiên: “Hồi nãy em làm cơm trong nhà bếp, tối nay có nhiều món anh thích ăn lắm.”
“Anh không sao đâu.” Mạc Đình Kiên biết cô lo lắng cho mình.
Hạ Diệp Chi thầm thở dài, lúc này rồi mà anh còn nói chẳng sao.
Một khắc sau, cô cảm thấy cánh tay đang ôm cô vào lòng siết chặt hơn, giọng nói của anh nhỏ đến mức khó mà nghe được: “Chỉ là hơi buồn mà thôi.”
Hơi thở của anh cũng đong đầy sự kiềm nén.
Anh như thế này, Hạ Diệp Chi cũng buồn theo.
Nhưng may mà rốt cuộc anh cũng đồng ý để lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt cô chứ không còn tự mình gánh chịu như trước đây nữa.
Hạ Diệp Chi nhẹ nhàng vỗ về lưng anh: “Em biết rồi.”
Sao có thể không buồn được kia chứ?
Mấy năm nay anh bị dày vò nhiều quá.
Phải lâu thật lâu anh mới không còn chấp nhất đeo đuổi chuyện này rồi giữ rịt nỗi đau ấy trong lòng như thế nữa.
Vành mắt anh càng đỏ hơn khi nãy.
Hạ Diệp Chi giơ tay vuốt mặt anh, ánh mắt đượm nỗi xót thương: “Anh đi tắm rửa trước đi, tắm rưa xong xuôi rồi xuống ăn cơm, được không?”
Cô hỏi anh bằng giọng điệu như dỗ dành con nít.
Mạc Đình Kiên gật đầu, trông có vẻ rất ngoan.
“Đi thôi.” Hạ Diệp Chi nắm tay anh bước vào phòng.