Sau khi vào nhà, cô đi lên phòng với Mạc Đình Kiên.
“Để em lấy quần áo cho anh, anh đi tắm trước đi.” Hạ Diệp Chi dứt lời bèn quay người đi vào phòng để đồ lấy quần áo cho anh.
Nhưng mà lúc cô lấy đồ xong xuôi, lúc trở về lại nhìn thấy Mạc Đình Kiên vẫn ngồi nguyên trên giường không nhúc nhích.
Bàn tay ôm quần áo của cô siết chặt lại, cô đứng ngoài cửa nhìn Mạc Đình Kiên trong chốc lát mới cất bước đi về phía anh.
Cô cố gắng nhẹ nhàng nói với anh: “Em lấy đồ cho anh rồi đây này, đi thôi, đi tắm đi.”
Cô nói rồi bèn nắm tay Mạc Đình Kiên kéo anh đứng dậy, dắt anh vào nhà tắm.
Mạc Đình Kiên đi theo cô vào phòng, cô đặt quần áo mới để lát nữa thay qua một bên rồi quay người lại giơ tay cởi nút áo giúp anh, coi như là giúp anh cởi quần áo vậy.
Dáng vẻ hiện giờ của Mạc Đình Kiên làm Hạ Diệp Chi cảm thấy bất an.
Mạc Đình Kiên lại nắm chặt tay cô rồi dịu dàng nói: “Để anh tự làm.”
“Vậy anh nhanh lên một chút nhé.” Hạ Diệp Chi bất an nghĩ thầm, nếu như Mạc Đình Kiên vẫn không chịu xuống lầu thì cô sẽ kêu Mạc Hạ lên gọi anh.
Mạc Đình Kiên gật đầu nói: “Được.”
Hạ Diệp Chi mới buông lỏng tay ra.
Lúc đi ra ngoài, cô không yên tâm mà cứ quay đầu lại liên lục.
Hạ Diệp Chi mới xuống lầu chưa được bao lâu thì Mạc Đình Kiên đã tắm rửa xong xuôi rồi bước xuống.
Tâm trạng lo lắng bất an của Hạ Diệp Chi mới được lắng xuống.
Mạc Đình Kiên đến phía sau lưng cô, anh nhìn thấy rau đã xắt sẵn đặt trên kệ bếp bèn khẽ nhíu mày: “Làm nhiều như vậy à?”
Anh sợ Hạ Diệp Chi mệt mỏi.
“Không nhiều đâu, lâu lắm rồi mọi người không được ăn bữa cơm chung.” Cô vừa về đã bị Mạc Đình Kiên đưa đi, lâu lắm rồi cả nhà ba người bọn họ chưa được ăn chung bữa cơm nào.”
Mạc Đình Kiên thấy tinh thần của cô không tệ nên cũng chẳng nói gì nữa.
Hạ Diệp Chi đã chuẩn bị đầy đủ các món ăn từ lâu rồi, các món chính đang hầm trong nồi, bây giờ chỉ cần xào thêm hai món rau nữa là ăn cơm được rồi.
Mạc Đình Kiên không ra ngoài mà đứng phòng bếp nhìn cô nấu nướng.
Lúc đang xào đồ ăn Hạ Diệp Chi quay đầu hỏi anh: “Chuẩn bị hết chưa?”
Cô
muốn hỏi chuyện của mẹ Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên gật đầu: “Rồi.”
Hạ Diệp Chi nhanh chóng nấu xong bữa cơm, Mạc Đình Kiên bưng thức ăn ra bàn, Mạc Hạ đi vào lấy cái tô.
Một nhà ba người bọn họ ngồi trước bàn ăn dùng bữa tối yên bình và ấm áp.
Lúc sắp ăn xong Mạc Hạ nhìn ra cửa rồi nói: “Lại sắp mưa rồi.”
Cô bé không thích trời mưa chút nào, trời mưa thì làm sao ra ngoài chơi được cơ chứ.
Hạ Diệp Chi cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa đã tạnh trước đó giờ lại tí tách tiếp tục tuôn rơi.
Mưa thu dai dẳng, lòng người cũng bị phủ lên một làn hơi mù mịt.
Cô quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên đã đặt đũa xuống từ lâu.
Mạc Đình Kiên đang múc canh cho Mạc Hạ rồi ra lệnh cho cô bé: “uống canh đi.”
Bây giờ cô bé không thích uống canh, chỉ thích uống sữa với các loại đồ uống khác mà thôi.
Mạc Hạ không chịu: “Con không uống đâu.”
Hạ Diệp Chi gọi một tiếng: “Hạ Hạ.”
Không thích uống canh thì không được.
Lần này Mạc Hạ mới bất đắc dĩ uống canh.
Người hầu đến dọn dẹp lúc bọn họ dùng xong bữa tối.
Hôm nay Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên phải đi máy bay, vừa đáp đất Mạc Đình Kiên đã bận rộn cả ngày, bởi vậy sau khi ăn cơm xong cô kêu Mạc Đình Kiên về phòng nghỉ ngơi.
Còn cô lại đến phòng con gái.
Cô nghiêm túc nói với Mạc Hạ: “Mẹ có việc muốn nói với con.”
Mạc Hạ ngồi thẳng lên: “Mẹ nói đi ạ.”
“Ngày mai cha sẽ dắt con đi gặp một người.”
“Bà nội ạ?”
“Cha nói với con rồi à?”
“Dạ.”
Hạ Diệp Chi ngập ngừng một lúc mới nói tiếp: “Không chỉ đi gặp bà nội, mà còn đến tiễn bà chặng đường cuối cùng.”