Bây giờ ai còn thích BOSS ngang ngược không nói đạo lý nữa, mọi người chỉ thích người trầm tĩnh, hướng nội và có tu dưỡng thôi!
Thẩm Lệ đi tới chỗ góc tường nấp nhìn Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi.
Qua vài giây, cô ấy mới nhớ ra đây là nhà mình!
Đây là nhà cô ấy, tại sao cô ấy phải lén lén lút lút giống như kẻ trộm vậy?
Vừa nghĩ thế, cô ấy lại hắng giọng đi tới.
Mạc Đình Kiên đứng ở trước mặt Hạ Diệp Chi, gọi tên cô.
“Hạ Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi vốn chỉ hơi say, nghe được giọng nói quen thuộc này liền giật mình, đầu óc cũng chợt tỉnh táo lại.
Mạc Đình Kiên với dáng người cao lớn đứng ngược sáng ở trước mặt cô, khiến gương mặt điển trai của anh có phần u buồn.
Hạ Diệp Chi tiện tay kéo cái gối ôm vào trong lòng mới có chút cảm giác an toàn.
“Anh tới đây làm gì?” Hạ Diệp Chi nghiêng đầu, lên tiếng hỏi anh với vẻ không để ý.
“Tôi đưa em đi khám.”
Mạc Đình Kiên nói, ánh mắt nhìn xuống mắt cá chân của cô đã sưng to giống như cái bánh bao.
Hạ Diệp Chi nhìn xuống theo tầm mắt của anh. Vừa rồi cô nói chuyện và uống rượu với Thẩm Lệ nên không chú ý, bây giờ vừa nhìn thì đúng là sưng có hơi đáng sợ thật.
“Tôi có tay có chân, tự tôi sẽ đi khám.” Hạ Diệp Chi mất kiên nhẫn nói: “Anh là đàn ông, hơn nửa đêm còn chạy đến nhà con gái người ta tính làm chuyện gì? Hơn nữa Tiểu Lệ còn là ngôi sao đấy!”
Mạc Đình Kiên thản nhiên đáp một tiếng: “Ừ.”
Phản ứng của anh ôn hòa như thế làm Hạ Diệp Chi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Trong phút chốc, Mạc Đình Kiên lại đột nhiên cúi người bế cô lên.
“Em nói đúng, chúng ta nên đi ngay thôi.” Mạc Đình Kiên vừa nói vừa bế cô ra cửa.
Khi đi ngang qua Thẩm Lệ, Mạc Đình Kiên vô cùng lịch sự nói một câu: “Đã quấy rầy cô rồi.”
Thẩm Lệ ngây người gật đầu: “Không, không có việc gì…”
“Tôi không về! Tự tôi đi khám được! Anh thả tôi xuống!”
Hạ Diệp Chi không thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cứ vậy mà đi theo Mạc Đình Kiên trở về được.
Mạc Đình Kiên hoàn toàn không để ý tới lời cô nói, căn bản không định thả cô xuống.
Thẩm Lệ đi tới cạnh cửa, nhìn Hạ Diệp Chi vừa giãy giụa vừa mắng Mạc Đình Kiên, còn anh lại vững như ngọn núi, bế cô đi vào trong thang máy.
Thẩm Lệ chống tay vào khung cửa, lẩm bẩm nói: “BOSS bá đạo, còn rất khỏe nữa!”
…
Trong xe.
Mạc Đình Kiên đặt Hạ Diệp Chi vào chỗ ghế phụ, cài nút dây an toàn rồi mới vòng qua bên kia ngồi và khởi động xe.
Hạ Diệp Chi nghe được tiếng khóa an toàn phát ra một tiếng “cạch”.
Cô liếc nhìn Mạc Đình Kiên: “Anh khóa cửa xe làm gì? Anh nghĩ rằng tôi có thể vì cãi nhau với anh mà trực tiếp nhảy ra khỏi xe à?”
“Tôi không cho là như thế.” Vẻ mặt Mạc Đình Kiên vô cảm nhìn về phía trước.
Hạ Diệp Chi khẽ hừ một tiếng, sau đó lại nghe thấy Mạc Đình Kiên thoải mái nói một câu: “Nhưng nếu chẳng may não em bị úng nước muốn nhảy xuống thì sao?”
Hạ Diệp Chi: “…”
Cô thấy người như Mạc Đình Kiên còn có thể có bạn thì đơn giản chính là một kỳ tích.
…
Đến bệnh viện, Mạc Đình Kiên cầm cái áo khoác từ ghế sau quấn lấy Hạ Diệp Chi và bế cô vào khám bệnh.
Hạ Diệp Chi chú ý thấy chiếc áo Mạc Đình Kiên phủ lên người là áo khoác của cô.
Khi cô đi tham gia bữa tiệc chỉ mang theo một chiếc khăn choàng ngang vai.
Cho nên trước đó Mạc Đình Kiên tới bữa tiệc là muốn đưa áo cho cô à?
Lúc này đã khuya nên trong bệnh viện không nhiều người.
Nhưng Mạc Đình Kiên bế Hạ Diệp Chi bước vào vẫn làm cho không ít người chú ý.
Da mặt Hạ Diệp Chi mỏng, khẽ nói với Mạc Đình Kiên: “Anh thả tôi xuống, tôi có thể tự đi được.”
“Được.”
Mạc Đình Kiên trả lời dứt khoát khiến Hạ Diệp Chi trái lại hơi nghi ngờ.
Mạc Đình Kiên đặt cô xuống và thả tay ra, khoanh tay nhìn cô: “Đi đi.”
Bây giờ Hạ Diệp Chi hơi cử động cái chân cũng thấy rất đau nên căn bản không thể chạm đất.
Anh cho rằng làm như vậy thì cô không có cách nào đi được à?
Hạ Diệp Chi co chân, tay chống tường