Hiện giờ Mạc Đình Kiên đã vô cùng thành thạo trong việc cởi đồ cô, quen tay quen chân mà tìm được điểm mẫn cảm trên người cô.
Hạ Diệp Chi không muốn làm chuyện đó với Mạc Đình Kiên trong tình huống thế này, nhưng thân thể cô cũng đã mềm mại, cuối cùng vẫn để cho Mạc Đình Kiên đạt được mục đích.
Lúc anh làm chuyện đó, cũng giống với tác phong xử sự bình thường của anh, hoàn toàn không dịu dàng, nhưng lại dường như đặc biệt tránh không đụng phải mắt cá chân sưng đau của cô.
Việc tắm rửa tốn khá nhiều thời gian.
Lúc được Mạc Đình Kiên trùm khăn tắm ôm ra, mí mắt Hạ Diệp Chi đã không mở nổi, trực tiếp thiếp đi.
…
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Hạ Diệp Chi tỉnh lại, nghe thấy tiếng bước chân đi lại nhanh chóng mà khẽ khàng.
Mặc dù người đi đã cố gắng bước nhẹ chân, nhưng trong phòng quá yên tĩnh, Hạ Diệp Chi vẫn có thể nghe thấy.
Cô mở mắt ra, thấy Mạc Đình Kiên mặc một bộ quần áo công sở từ trong phòng thay đồ bước ra.
Anh vừa bước ra liền đưa mắt nhìn về phía giường, vừa vặn chạm mắt với Hạ Diệp Chi đang buồn ngủ đến chảy nước mắt.
Mạc Đình Kiên hơi dừng lại một chút, sau đó bước tới: “Dậy rồi à?”
Hạ Diệp Chi “xùy” một tiếng: “Có mắt sao không biết tự nhìn đi?”
Nói xong, xoay người đưa lưng về phía Mạc Đình Kiên
Tối hôm qua lúc về nhà, trong lòng cô vốn đã không thoải mái, vậy mà Mạc Đình Kiên còn…
Càng nghĩ càng tức giận.
Mạc Đình Kiên nhìn cái gáy của Hạ Diệp Chi, vẻ mặt hơi khó lường.
Cuối cùng, anh chỉ ung dung mở miệng: “Tôi có việc phải đi ra ngoài, sẽ về nhanh thôi.”
Hạ Diệp Chi thờ ơ lên tiếng: “Ờ.”
Mạc Đình Kiên không hài lòng lắm với thái độ phớt lờ này của cô, hơi nhíu mày, bàn tay khẽ siết lại, rồi chợt buông ra, mạnh mẽ đi tới vịn vai cô, hôn lung tung một hồi, trong lòng mới thấy thoải mái chút.
“Mạc Đình Kiên anh có thôi đi không, có việc thì đi nhanh lên!” Hạ Diệp Chi rốt cuộc nhịn không được mà bùng nổ.
Cô xoay người ngồi dậy, hét to về phía Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi vừa tỉnh ngủ, tóc tai rất lộn xộn, tóc mái trên trán càng loạn hơn, dính vào da mặt, nhìn có chút ngây thơ.
Mạc Đình Kiên không chỉ không tức giận, mà ngược lại còn thấy dáng vẻ cô như vậy rất đáng yêu, liền cong môi nở nụ cười.
Đối với người không biết xấu hổ như Mạc Đình Kiên, dù sao cô cũng không thể trở nên vô liêm sỉ hơn so với anh.
Có điều cô sẽ không thèm để ý anh, không quan tâm đến anh nữa!
Hạ Diệp Chi xuống giường, quên việc mình bị đau chân, một bước đạp xuống, đau đến mức trán đổ mồ hôi lạnh.
Mạc Đình Kiên nhíu mày bước đến đỡ cô: “Em là heo à?”
“Tôi không phải heo, anh là chồng tôi mà anh không biết sao?” Hạ Diệp Chi trả lời một cách mỉa mai.
Mạc Đình Kiên nhướn mày, cũng không nói gì thêm, có điều anh cũng không lập tức rời đi, mà là đứng ở cửa phòng tắm nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi rửa mặt, dường như là sợ cô lại giẫm lên cái chân bị thương kia.
Hạ Diệp Chi rửa mặt xong bước ra, nhìn thấy Mạc Đình Kiên cầm một bộ quần áo thể thao ném lên giường.
“Làm gì vậy?”
“Mặc cái này.”
“Anh quản lý cả chuyện ăn mặc của tôi à!” Hạ Diệp Chi cảm thấy người đàn ông này rất lề mề, đã nói nửa tiếng nữa có việc cần ra ngoài, vậy mà giờ còn chưa đi, lại ở đây đưa quần áo cho cô.
Mạc Đình Kiên không nói gì, chỉ là nhìn cô thật sâu, trong tròng mắt đen như mực là một mảng vắng lặng, nhìn Hạ Diệp Chi đang gây sự.
Vừa nghĩ vậy, cô đã cảm thấy từ sáng đến giờ mình cứ bướng bỉnh với Mạc Đình Kiên, cứ luôn cãi lời anh, vậy mà anh cũng không tức giận.
Không lẽ là vì chuyện hôm qua, trong lòng anh áy náy, nên mới nhường nhịn cô như vậy?
Trong lúc cô đang lạc vào dòng suy nghĩ, đột nhiên vang lên tiếng mở cửa phòng.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy bóng lưng Mạc Đình Kiên biến mất ngoài cửa.
Cuối cùng cũng đi…
…
Hạ Diệp Chi cuối cùng cũng mặc bộ quần áo thể thao mà Mạc Đình Kiên đưa cho.
Quần áo thể thao vốn rộng thùng thình, lại là kiểu dáng mùa đông, mặc lên người nhìn có vẻ vô cùng mập mạp, không xinh đẹp chút nào, nhưng cô chỉ có thể mặc