Mạc Gia Thành ngẩng đầu, cẩn thận nhìn sắc mặt Hạ Diệp Chi.
Thấy vẻ mặt Hạ Diệp Chi như thường, lúc này mới nói tiếp: “Chị Khương Nhung là nhiếp ảnh gia, có một lần chị ấy đi chụp cảnh tuyết, gặp tuyết lở, đội tìm kiếm cứu nạn không tìm được chị ấy…”
Nói đến đoạn sau, giọng Mạc Gia Thành liền nhỏ dần lại.
Hạ Diệp Chi hơi sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Hạ Diệp Chi ngẩng đầu hỏi cậu ta.
Mạc Gia Thành nói: “Năm năm trước.”
“Anh của cậu và cô ấy…”
Mạc Gia Thành mấp máy môi, dáng vẻ rũ mắt xuống nhìn qua có vẻ buồn bã: “Chị ấy là vợ chưa cưới của anh tôi.”
Hạ Diệp Chi há hốc miệng, nhất thời cảm thấy tức cười.
Cô cúi đầu nhìn tin nhắn mà Trần Tuấn Tú gửi đến, ngón tay giật giật trả lời một câu: “Được, tôi sẽ nói với Mạc Đình Kiên.”
Gặp phải tuyết lở, đội tìm kiếm cứu nạn không tìm thấy người, khả năng rất cao là đã chết, có tìm cũng không thể thấy.
Trong lòng Hạ Diệp Chi hơi nghẹn lại, toàn bộ những suy nghĩ trước kia cũng không còn nữa.
Đã từ rất lâu, Hạ Diệp Chi đã mơ hồ cảm giác được, Mạc Đình Kiên dường như khá không thích việc cô tiếp xúc quá nhiều với Trần Tuấn Tú.
Bây giờ nghĩ lại, đại khái chắc là vì nguyên nhân này nhỉ.
Hạ Diệp Chi lại hỏi Mạc Gia Thành: “Bề ngoài của tôi rất giống cô ấy?”
Mạc Gia Thành thấy sắc mặt Hạ Diệp Chi như thường, cũng liền nói thật: “Tôi cảm thấy rất giống.”
Hạ Diệp Chi lặng im, không nói thêm gì nữa.
…
Trước khi ăn cơm, Mạc Đình Kiên đã trở về.
Cơm trưa do vệ sĩ làm, Hạ Diệp Chi hiện giờ là người bị thương, đương nhiên không thể nấu ăn.
Mạc Đình Kiên không ăn được bao nhiêu đã buông đũa,Hạ Diệp Chi cũng không ăn nhiều, chỉ có Mạc Gia Thành là ăn một cách hăng say.
Mạc Gia Thành hai lần ba lượt cơm nước xong xuôi liền đi ra ngoài.
Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi vẫn còn ngồi đối diện nhau, Mạc Đình Kiên đột nhiên lên tiếng: “ Em muốn nói gì?”
Hạ Diệp Chi kinh ngạc ngẩng đầu, cô vẫn chưa nói gì, vậy mà anh cũng biết cô có chuyện muốn nói với anh?
Mạc Đình Kiên từ trong nét mặt của cô nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô: “Trên mặt của em viết là em có chuyện muốn nói với tôi, em có vấn đề muốn hỏi tôi.”
“…”Hạ Diệp Chi sờ mặt mình, rõ ràng vậy sao?
Hạ Diệp Chi hắng giọng một cái: “Em muốn hỏi gì cũng được sao?”
Mạc Đình Kiên hơi nhướng mày, buổi sáng lúc anh ra khỏi cửa, khi người phụ nữ này nói chuyện với anh, còn hận không thể cắn anh một cái, bây giờ lại là dáng vẻ muốn nói lại thôi thế này, đúng là đáng nghi.
Mạc Đình Kiên cong môi, cười như không cười nhìn cô: “Nếu trong lòng em cảm thấy không nên hỏi, vậy thì đừng hỏi.”
“Anh có thể điều tra tôi được, còn tôi hỏi anh vài chuyện lại không được?” Hạ Diệp Chi cũng cong môi cười theo, ánh mắt sáng ngời nhìn anh: “Anh cũng thấy bề ngoài của tôi rất giống Khương Nhung, đúng không?”
Trên mặt Mạc Đình Kiên vốn là dáng vẻ nhàn nhã, thoáng cái nghiêm lại, sắc mặt trở nên hơi âm trầm: “Tiểu Thành nói cho em?”
“Nếu như là chuyện tôi nhất định muốn biết, cho dù người khác không nói với tôi, tôi cũng có cách để biết!”
Mạc Đình Kiên nghe vậy, đã hiểu rõ chuyện này Mạc Gia Thành nói cho cô biết, hai mắt anh híp lại nói: “Nó nói với em, em rất giống Khương Nhung?”
Khương Nhung?
Nghe thật là thân mật.
Cho đến giờ Mạc Đình Kiên vẫn chỉ gọi cô là “Hạ Diệp Chi”, lúc muốn cô tham gia tiệc tối thì kêu một tiếng “vợ”.
Hạ Diệp Chi cảm thấy bản thân rất buồn cười, vậy mà có thể cùng một người phụ nữ rất có khả năng không còn tồn tại trên đời này, đi tranh giành người yêu.
Hạ Diệp Chi nhếch môi, vẻ mặt lạnh lùng không nói tiếng nào.
Mạc Đình Kiên đột nhiên mở miệng: “Anh cảm thấy hai người không hề giống nhau chút nào.”
Anh để lại lời này, liền đứng dậy rời khỏi.
…
Bởi vì xảy ra chuyện Khương Nhung, quan hệ của Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên vốn đã không hòa thuận, càng trở nên căng thẳng.
Ở cùng một chỗ với Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi liền cảm thấy cả người khó chịu, tối đến, cô dứt khoát ôm gối đến căn phòng lúc trước từng ở.
Cô vừa nằm lên giường, Mạc Đình Kiên đã