Cảnh sát trẻ tuổi làm công việc ghi chép có ít kinh nghiệm, Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ giả vờ vô tội đáng thương là họ đã nửa tin nửa ngờ, khó mà tin được hai cô gái nhìn mảnh mai yếu đuối như họ sẽ đánh hai người đàn ông kia đến mức mặt mũi bầm dập.
Cảnh sát tuy có nghi ngờ nhưng cho dù trong lòng hiểu rõ thật sự là Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ đánh, chuyện như thế này cũng sẽ không nói toạc ra được, dù sao họ cũng rất hận loại người làm việc phạm pháp này.
Có rất nhiều chuyện không phải cứ nói lý lẽ là có thể nói rõ ràng được, có thể ra tay khiến người có tâm tư xấu xa phải nhớ lâu cũng không tệ.
Hai người đàn ông bị đánh kia tất nhiên là không cam lòng.
Một trong hai người này lên tiếng nói: “Cảnh sát, thật sự chính là cô ta đánh tôi! Tôi xin thề với trời!”
Cảnh sát làm vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Có chứng cớ không?”
Câu hỏi này hơi khó.
Cửa phòng vệ sinh nữ có máy quay an ninh nhưng mà bên trong không có, người thuê bọn họ chụp Thẩm Lệ lại còn giải tán tất cả mọi người đi chỗ khác để đảm bảo thành công, giờ bảo bọn họ đi đâu tìm chứng cớ?
Gã đàn ông kia bất mãn nói: “Chứng cớ thì đương nhiên là cần cảnh sát các anh đi điều tra chứ!”
Hạ Diệp Chi lạnh lùng nhìn về phía người đó nói với giọng điệu nghiêm túc: “Các anh có thể khởi kiện chúng tôi.”
Gã đàn ông kia lập tức trừng mắt nhìn Hạ Diệp Chi một cái, không nói nữa.
Vụ án nhỏ thế này mà đi kiện, không nói đến tốn tiền tốn công sức, cuối cùng cho dù có thắng kiện cũng không có bao nhiêu tiền, huống chi bọn họ chỉ là nhận tiền để làm việc, cũng không muốn kiếm chuyện vào người.
Cuối cùng hai người chụp lén Thẩm Lệ đó không chỉ bị Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi đánh cho bầm dập mặt mũi, còn phải bị tạm giam ở đồn cảnh sát nửa tháng.
…
Mạc Đình Kiên đến cùng Cố Tri Dân, lúc Cố Tri Dân nói thì anh vẫn không lên tiếng.
Lúc ra ngoài Hạ Diệp Chi đi ngang qua trước mặt anh thì bất ngờ bị anh giữ chặt cánh tay.
Hạ Diệp Chi muốn thử rút cánh tay ra nhưng lại không thành công. Cô thiếu kiên nhẫn ngẩng đầu lên nhìn anh, đang định mở miệng nói thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mạc Đình Kiên vang lên: “Không sao?”
Tối qua hai người chia tay trong lúc không vui vẻ, sắc mặt Hạ Diệp Chi cũng không tốt: “Anh nghĩ tôi có chuyện gì? Buông tay ra!”
Phiền nhất là người đàn ông này cứ động một chút là lại kéo cô không buông tay.
Khi thích một người thì cho dù nhìn bộ dạng ngoáy mũi của anh ta cũng thấy vô cùng đẹp, nhưng khi không ưa anh ta thì chỉ nhìn thấy anh ta thôi cũng cảm thấy chướng mắt.
Con ngươi của Mạc Đình Kiên lập tức hơi co lại, cảm xúc trong mắt phức tạp đến mức khó có thể phân biệt được.
Hai giây sau, anh buông Hạ Diệp Chi ra.
Hạ Diệp Chi đi thẳng qua người anh ra ngoài.
Đến đại sảnh đồn cảnh sát thì nhìn thấy Thẩm Lệ đang đứng cùng hai vị nữ cảnh sát lúc nãy, mấy người cười cười nói nói.
Hạ Diệp Chi đi đến gần hơn một chút thì nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ giúp cô chiêu đãi hai người đó thật tốt!”
“Tôi hận nhất là người dùng thủ đoạn thấp hèn kiểu này…”
“Bộ phim mới của cô sẽ lên sóng vào tháng sau phải không?”
“Chung chụp một tấm hình nhé.”
Hạ Diệp Chi cười, đứng yên tại chỗ chứ không đi qua đó.
Hai vị nữ cảnh sát kia còn có việc khác nên vội vàng chụp hình chung với Thẩm Lệ xong liền rời đi.
“Làm minh tinh đúng là tốt thật, đi đâu cũng có thể gặp được fan, họ còn muốn trút giận giúp cậu nữa.” Hạ Diệp Chi đi qua, lên tiếng trêu chọc cô ấy.
“Đúng vậy.” Thẩm Lệ khoác vai Hạ Diệp Chi hỏi cô: “Vậy khi nào cậu nhảy ra khỏi cái hố lửa Hạ Thị đó để viết kịch bản?”
Nói đến đây Thẩm Lệ lại gõ đầu mình một cái: “Xem trí nhớ của tớ này. Lần trước tớ cầm một kịch bản của cậu đi cho một đạo diễn xem, hình như ông ấy thích nó, chẳng qua thấy cậu là người mới nên chắc chắn ông ấy sẽ ép giá xuống.”
“Thật sao?” Hạ Diệp Chi nghe nói vậy, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng: “Giá cả thì có thể đàm phán được.”
Hồi đi học Hạ Diệp Chi cũng từng