Thẩm Lệ nhất thời không nói được gì, Hạ Diệp Chi vỗ vỗ vào cánh tay của cô ấy, nói: “Trong lòng Cố Tri Dân thật sự có cậu, mặc dù không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nếu trong lòng cậu cũng có anh ta thì có thể nói chuyện với nhau xem sao.”
“Tớ biết chứ.” Trên mặt Thẩm Lệ có biểu cảm bi thương hiếm thấy: “Nhưng chúng tớ không có khả năng.”
Hạ Diệp Chi hơi ngạc nhiên, trước giờ cô chưa từng thấy Thẩm Lệ có biểu cảm này.
Hai người đi ra bên ngoài thì run lên vì bị gió đêm lạnh thổi tới.
Mà Cố Tri Dân đã ra ngoài từ trước đó thì lúc này đang đứng ở ngoài xe, có vẻ như đang đợi người.
Vừa thấy Thẩm Lệ ra ngoài là anh ta liền vội vàng ân cần mở cửa xe, cười nói: “Thẩm Tiểu Lệ, trời lạnh như vậy, mau lên xe đi.”
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu nhìn Thẩm Lệ thì phát hiện biểu cảm trên mặt cô ấy càng lúc càng không ổn.
Hạ Diệp Chi mơ hồ cảm thấy hơi bất an, kéo tay Thẩm Lệ, khẽ gọi cô ấy: “Tiểu Lệ.”
Thẩm Lệ nhìn chằm chằm vào Cố Tri Dân sau đó đi về phía anh ta.
“Sao chậm chạp như lúc nhỏ vậy, mau lên xe đi, tránh cho em lại…” Cố Tri Dân không hề có cảm giác gì chỉ lo giục cô ấy lên xe.
Thẩm Lệ đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời anh ta: “Cố Tri Dân! Đủ rồi! Hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết, chúng ta sẽ không có khả năng, càng không thể bắt đầu lại từ đầu, bất kể anh làm gì thì kết quả cũng giống nhau thôi!”
Cố Tri Dân đột nhiên cứng đờ người đứng ở đó, giống như cái điện thoại đang chạy thì bị ấn nút tạm dừng vậy, cứ đứng bất động giữ động tác muốn cầm tay của Thẩm Lệ như vậy.
Tay của anh ta và tay của Thẩm Lệ chỉ cách nhau không đến ba milimet mà thôi.
“Thẩm Tiểu Lệ, nói lý lẽ một chút được không? Cho dù muốn phán án tử hình cho anh thì cũng phải cho anh chết minh bạch chứ. Em nói cho anh biết tại sao?”
Giọng của Cố Tri Dân lúc mới đầu còn rất bình tĩnh, đến mấy câu sau thì anh ta gần như là gào lên: “Đừng nói với anh mấy câu như em thích người khác chứ không thích anh. Mẹ nó chứ anh quen em hai mươi bốn năm rồi! Em nói dối không lừa được anh đâu.”
Thẩm Lệ chỉ dửng dưng nói ra ba chữ đã khiến Cố Tri Dân hoàn toàn suy sụp.
“Tôi hận anh.”
Rõ ràng là ba chữ thốt ra rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến một người đàn ông cao lớn cường tráng như Cố Tri Dân cũng phải chấn động.
Thanh mai trúc mã là hoàn toàn hiểu nhau.
Lúc này Cố Tri Dân cố sức muốn tìm ra dấu vết của việc nói dối trên mặt Thẩm Lệ.
Nhưng mà bất luận anh ta tìm thế nào cũng không tìm được một chút dấu vết của việc nói dối.
Hai chữ “tại sao” còn chưa kịp thốt ra thì Thẩm Lệ đã quay người bước nhanh đến bên đường, vẫy một chiếc xe rồi bỏ đi.
Cố Tri Dân khẽ nhấc chân bước tới một bước, nhưng một khoảnh khắc sau anh ta đã chậm rãi thu chân lại.
Lúc này Hạ Diệp Chi rất phiền não, rất hận cái chân bị trật khớp của mình, cô như thế này cũng chẳng tiện đuổi theo Thẩm Lệ chút nào.
“Tôi bảo Thời Dũng đi theo cô ấy.”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên sau lưng.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại mới phát hiện Mạc Đình Kiên đã ra ngoài từ lúc nào không hay, lúc này anh đang đứng ở chỗ không xa phía sau cô.
Người đứng bên cạnh anh là đội trưởng Kỳ.
Lúc trước Hạ Diệp Chi cùng Mạc Đình Kiên đến đồn cảnh sát đều là đội trưởng Kỳ phụ trách, vậy nên Hạ Diệp Chi nhớ ông ta.
Xuất phát từ lễ tiết nên Hạ Diệp Chi gọi một tiếng: “Đội trưởng Kỳ.”
Ấn tượng mà đội trưởng Kỳ mang lại cho Hạ Diệp Chi chính là một người đàn ông có khuôn mặt hơi hung dữ và vô cùng nghiêm túc.
Nhưng lần này đội trưởng Kỳ lại cười nói với cô: “Tôi nhớ cô, lại gây chuyện rồi?”
Hạ Diệp Chi: “…”
Lần trước là cô đến đồn cảnh sát cùng Mạc Đình Kiên, cái gì mà cô lại gây chuyện chứ?
Hạ Diệp Chi hơi phẫn nộ liếc nhìn Mạc Đình Kiên đang đứng bên cạnh đội trưởng Kỳ, vừa hay Mạc Đình Kiên cũng đang nhìn cô, trong mắt có ý cười thoảng qua.
Hạ Diệp Chi lập tức dời mắt đi.
Đội trưởng