Hạ Diệp Chi ngậm cái thìa trong miệng, vẻ mặt mê man nhìn anh ta.
Cái gì mà cô như người ta, người ta như cô.
Mạc Đình Kiên cũng không có ý giải thích với cô mà nói:
“Tôi chỉ nói một lần thôi về sau không nên suy nghĩ lung tung nữa.”
“ Anh nói vậy là có ý gì?”
Hạ Diệp Chi bỏ cái muôi trong miệng ra, sau đó sững sờ lên tiếng hỏi anh ta.
“Tôi nói rồi tôi chỉ nói một lần.”
Mặc dù vẻ mặt Mạc Đình Kiên rất bình tĩnh nhưng ánh mắt của anh ta lại nhìn về nơi khác không được tự nhiên cho lắm
Anh ta không đợi Hạ Diệp Chi trả lời đã đứng dậy:
“Tôi còn có việc phải xử lý cô tiếp tục ăn đi.”
Hạ Diệp Chi nhìn bóng lưng của anh ta biến khỏi cửa phòng ăn mới chậm chạp phản ứng lại, anh ta nói vậy là có ý gì.
Cô đâu còn nhớ tới đồ ăn, sau khi ném cái muỗng đi liền đuổi theo anh ta.
Cô đuổi kịp Mạc Đình Kiên ngăn ở trước mặt anh ta nói:
“Anh nói cho ràng lời anh vừa nói đã.”
“ Tôi đã nói rất rõ ràng.”
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên vẫn lạnh lùng như cũ không thay đổi chút nào.
Hạ Diệp Chi vẫn không hiểu nên ngẩng đầu hỏi anh ta:
“Anh nói tôi giống ai?”
Mạc Đình Kiên quay đầu sang một bên không nói lời nào.
Trong lòng Hạ Diệp Chi rất vui, mặc dù biết người trong lời nói của anh ta chính là Tô Khương Nhung thế nhưng lại sợ mình nghe lầm nên muốn xác nhận lại một lần nữa.
Nhưng Mạc Đình Kiên lại là người nói một là một, anh ta đã nói chỉ nói một lần thì quyết không nói lại lần thứ hai.
Hạ Diệp Chi nắm chặt tay anh ta, mím môi tỏ vẻ hờn dỗi.
Trước đây cô từng xem qua một đoạn phim dạy nữ sinh làm nũng ra sao.
Hạ Diệp Chi thử lắc lắc cánh tay của anh ta nhỏ giọng nói:
“Anh nói lại một lần nữa đi mà…”
Mạc Đình Kiên cau mày tỏ vẻ khó chịu rút cánh tay lại:
“Tôi còn có việc phải làm.”
“…”
Làm nũng đâu có khiến đàn ông mềm lòng đâu chứ!
A a.
Hạ Diệp Chi hít một hơi thật sâu sau đó lại mím môi nở nụ cười lạch cạch chạy về phía phòng ăn
Mạc Đình Kiên đi lên tầng hai một tay đặt lên lan can nhìn Hạ Diệp Chi vui vẻ chạy về phía phòng ăn, bờ môi cũng không tự chủ hiện ra ý cười.
…
Sau khi Hạ Diệp Chi trở về phòng ăn mới phản ứng lại, Mạc Đình Kiên nói “người giống như cô”.
“Người giống như cô” là có ý gì.
Hình dáng Tô Khương Nhung giống cô?
Thế nhưng Tô Khương Nhung làm sao giống cô được chứ!
Hơn nữa Mạc Đình Kiên quen biết Tô Khương Nhung trước sau đó mới biết cô sao
Căn cứ vào quy tắc người đến trước là chủ thì cũng nên là Tô Khương Nhung mới đúng
Chẳng lẽ trước khi Mạc Đình Kiên gặp cô ấy thì anh đã biết Hạ Diệp Chi
Khả năng này quá thấp…
Buổi tối Hạ Diệp Chi tìm cơ hội hỏi thăm:
“Mạc Đình Kiên, trước đây anh từng quen biết tôi sao?”
“Ừ!”
Mạc Đình Kiên không để ý đáp lại một tiếng sau đó cúi người xuống hôn cô.
Cô vẫn còn có lời muốn nói nhưng tất cả đã bị nụ hôn của anh ta chặn lại.
Ngón tay anh ta cởi quần áo của cô ra, cánh tay thon dài vòng qua hông trực tiếp bế cô lên giường.
Động tác liên tiếp thành thạo mà trôi chảy.
Hạ Diệp Chi không có quên việc mình muốn hỏi nên không buông tha truy hỏi:
“Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.”
“Không nói cho cô biết.”
Mạc Đình Kiên thở nhẹ, giọng điệu quả quyết, hình như trong lời nói còn bao hàm một tia cảm xúc khác.
Lúc này tâm trí của Hạ Diệp Chi mơ mơ hồ hồ nên cũng không thể cảm nhận được tia cảm xúc khác thường kia là gì.
Mà Mạc Đình Kiên cũng không có cho cô cơ hội này, trực tiếp thò tay vào trong áo của cô.
Hạ Diệp Chi nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, Mạc Đình Kiên không nhịn được lại cúi người hôn cô.
Khoảng thời gian này anh ta không chạm đến người cô nên không nghe thấy tiếng kêu yếu ớt này, chỉ sợ anh ta không nhịn được khiến ngày mai cô không thể đi làm.
Làm sao Hạ Diệp Chi biết trong lòng Mạc Đình Kiên đang suy nghĩ cái gì, cô chỉ cảm thấy động tác cùng góc độ của anh ta càng ngày càng gian xảo, căn bản không thể áp chế nổi âm thanh của chính mình.
Con ngươi Mạc Đình Kiên vốn đen nhánh như mực nhưng lúc này lại có sóng ngầm đang gầm