“Đúng là không liên quan đến tôi, tôi chỉ là nhắc nhở cô một chút mà thôi.”Vẻ mặt Hạ Hương Thảo vô cùng kiêu căng cái đuôi gần như vểnh lên tận trời.
Hạ Diệp Chi không tự chủ được đưa tay đỡ cái hông có phần mỏi nhừ của mình
Hạ Hương Thảo lườm cô một cái rồi nói:“Cô nên tự mình giải quyết cho tốt đi.”
La Doanh là phụ nữ nhờ vào giao dịch da thịt leo lên, tuy trên người có rất nhiều vết nhơ nhưng vẫn trà trộn được vào làng giải trí, điều này nói rõ La Doanh cũng không phải là người ngu xuẩn mà còn là người có chút thủ đoạn.
Hạ Hương Thảo đi theo La Doanh, rất có khả năng bị La Doanh bán đi, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
“Chỉ cần cô không nói chuyện của tôi cho ông biết, tôi cái gì cũng tốt.”
Hạ Diệp Chi không có nhiều lời với cô ta mà trực tiếp tiến vào.
…
Lúc xế chiều Hạ Diệp Chi nhận được điện thoại nói có người tìm cô, lại còn là một cô gái nữa.
Hạ Diệp Chi hơi nghi hoặc một chút, không nghĩ ra được ai muốn gặp cô.
Lúc cô đi xuống đã nhìn thấy một người phụ nữ ngồi xoay lưng về phía mình, phong cách ăn mặc có phần giống với Hạ Hương Thảo, bóng lưng cũng rất quen thuộc…
Phụ nữ kia quay đầu lại nói:
“Cô Hạ”.
Hạ Diệp Chi chớp chớp mắt, là La Doanh đến tìm cô.
Sắc mặt Hạ Diệp Chi lạnh lẽo nhìn cô ta dùng ngữ khí rất nhạt nói:
“Cô tìm lộn người rồi.”
“Hôm nay tôi tới là để tới tìm cô, không phải là Hạ Hương Thảo mà là Hạ Diệp Chi.”
La Doanh là người phụ nữ lăn lộn trên giường với đàn ông nên mỗi một cái một cái nhíu mày, một nụ cười đều mang theo mùi vị bụi trần nồng nặc.
“Có chuyện gì?”
Hạ Diệp Chi không có một chút cảm tình nào với La Doanh nên tự nhiên cảm thấy La Doanh tìm mình cũng không có “Chuyện tốt” gì.
Cho dù có chuyện tốt thì đó cũng là “Chuyện tốt” không có lương tâm.
“Những chuyện xảy ra lúc trước là tôi không đúng, hôm nay tôi cố ý đến xin lỗi cô.”
La Doanh vuốt vuốt mấy lọn tóc rủ xuống bên tai, môi hơi mỉm cười lộ ra vẻ phong tình.
Cô ta nói xong liền cầm lấy cái túi hàng hiệu có in LOGO lớn ở bên cạnh đưa cho Hạ Diệp Chi nói:
“Nếu như cô Hạ không ngại xin hãy nhận lấy món quà xin lỗi của tôi.”
La Doanh tự cho là mình đã biểu hiện ra đầy đủ thành ý và ăn nói rất khép nép rồi.
Cô ta đã tìm hiểu qua, Hạ Diệp Chi chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi, trước đây không ở trong nhà họ Hạ, bạn bè không nhiều, sau khi được gả tới nhà họ Mạc thì coi như là một “Phế nhân” sống qua ngày, nhất định là rất khổ cực.
Những cô gái như thế này rất dễ mềm lòng cũng rất dễ lấy lòng.
Hạ Diệp Chi liếc mắt nhìn cái túi giấy trong tay La Doanh một cái nói:
“Cô nên xin lỗi Thẩm Lệ mới đúng, về phần tôi, nếu như cô nói đến lần uống rượu kia thì tôi cũng không hề chịu thiệt, sau này cô tìm người chụp ảnh Thẩm Lệ cũng không có quan hệ đến tôi, cô phải đi xin lỗi cô ấy mới đúng.”
Thấy Hạ Diệp Chi vẫn nhắc tới chuyện chụp ảnh sắc mặt La Doanh cũng không được tốt lắm.
Ngày đó thợ quay phim chụp ảnh cùng Thẩm Lệ rời đi không lâu, lại nghe nói Thẩm Lệ ở bên kia nên cô đã không khống chế được oán hận cùng đố kị trong lòng, nghĩ biện pháp khiến người khác cầm quần áo Thẩm Lệ đi sau đó tìm người qua chụp ảnh.
Nếu không phải cô ta sợ có người nghi ngờ thì cô ta đã tự mình đi tới chụp ảnh rồi, cũng không đến nỗi để hai tên ngu ngốc kia làm hỏng chuyện.
“Thật sự thì tôi không có bảo người ta đi chụp ảnh Thẩm Lệ, cô Hạ cô phải tin tưởng tôi…”
La Doanh cắn cắn môi lộ ra vẻ vô tội cùng oan ức.
Trên người Hạ Diệp Chi nổi lên một lớp da gà, chiêu này của La Doanh chỉ có tác dụng với đàn ông, đối với cô thì vô dụng.
“Tôi còn có việc phải đi lên trước, xin cô La cứ tự nhiên.”
Đúng là Hạ Diệp Chi có việc chưa làm xong.
Tuy lúc đầu cô mới trở về nhà họ Hạ đúng là có một tia ý nghĩ muốn trả thù nhưng bản tính của cô vốn là người có