Một đường đi tới, những nơi đi qua, tất cả những người giúp việc và vệ sĩ đều sẽ dừng lại chào hỏi Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên.
Ngay cả động tác xoay người và cúi người đều giống nhau, bọn họ xếp thành một hàng, đây rõ ràng là được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Hạ Diệp Chi âm thầm cảm thấy hoảng sợ, sắc mặt cô có chút trang nghiêm.
Khu nhà cổ nhà họ Mạc rất lớn, hai người đi qua sân trước, đi qua phòng khách, đi đến sân sau.
Ông cụ Mạc lớn tuổi, thích sự yên tĩnh, cho nên đã dọn về sống ở sân sau yên tĩnh.
Đến cửa chỗ ông cụ Mạc ở, Mạc Đình Kiên chào hỏi với người giúp việc gác cửa: “Ông nội ở bên trong à?”
“Vâng, thưa cậu chủ.” Người giúp việc nhìn thấy Mạc Đình Kiên, trên mặt vui vẻ, khẽ đẩy cửa đi vào, cẩn thận nói: “Thưa ngài, cậu chủ đã trở về rồi.”
Khe cửa mở ra rất nhỏ, chỉ đủ cho người giúp việc đứng ở đó, Hạ Diệp Chi không nhìn thấy bên trong, cô chỉ nghe thấy một giọng nói có chút già nua vang lên:“Đến rồi thì để bọn nhỏ vào đi.”
Người giúp việc quay đầu, khẽ gật đầu với Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên nắm chặt tay Hạ Diệp Chi:“Chúng ta đi vào thôi.”
Hạ Diệp Chi được Mạc Đình Kiên dẫn theo vào phòng.
Trong phòng ấm áp, còn có mùi hương thoang thoảng của mực và trà, trong phòng được trang trí rất đơn giản, một hàng giá sách, một bàn làm việc, còn có một số đồ dùng dùng để pha trà.
Ông cụ Mạc mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, trong tay cầm bút lông, ông cụ đang viết bút lông ở trước bàn làm việc, tuy ông cụ đã hơn bảy mươi tuổi, thế nhưng tinh thần khỏe mạnh, cả người lộ ra hơi thở thản nhiên ung dung.
Mạc Đình Kiên lên tiếng gọi:“Ông nội.”
Ông cụ Mạc ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt Hạ Diệp Chi đang nhìn chằm chằm mình, ông cụ không nói một lời, thế nhưng lại không giận mà uy.
Hạ Diệp Chi buông tầm mắt xuống, Mạc Đình Kiên âm thầm kéo Hạ Diệp Chi ra phía sau mình.
Dáng vẻ bảo vệ của Mạc Đình Kiên rơi vào trong mắt ông cụ Mạc, khiến ông cụ khẽ hừ một tiếng:“Cô bé này là ai?”
Mạc Đình Kiên nhướng mày:“Người ông muốn gặp.”
Giọng điệu này của anh có chút kích động, chọc cho ông cụ Mạc dựng râu trừng mắt, ném bút lông trong tay ra:“Cháu lại là ai?”
Hạ Diệp Chi: “…”
Ông cụ Mạc này, chẳng lẽ có bệnh đãng trí của người già rồi ư?
Trong đầu cô vừa xuất hiện suy nghĩ này, bên kia, ông cụ Mạc bất ngờ nhìn về phía cô, nói một câu:“Cháu mắng ai là người già đãng trí vậy?”
Hạ Diệp Chi bị lời này của ông cụ làm cho giật mình.
Người nhà họ Mạc đều có năng lực đọc được suy nghĩ của người khác à?
Có điều, dáng vẻ ông cụ Mạc trừng mắt nhìn cô, vậy mà không đáng sợ, ngược lại mang đến một loại cảm giác thân thiết.
Hạ Diệp Chi cười nói:“Không có ạ, cháu cảm thấy tinh thần của ông nội rất tốt.”
Ông cụ Mạc rất hưởng thụ những lời này, ông nheo mắt nhìn Hạ Diệp Chi mấy giây:“Cháu qua đây.”
Hạ Diệp Chi quay đầu, liếc thoáng qua Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên cho cô một ánh mắt yên tâm, khẽ đẩy lưng cô, ra hiệu cho cô đi qua.
Mạc Đình Kiên và ông cụ Mạc vừa nãy nói chuyện, mặc dù cô có chút không hiểu, thế nhưng cô có thể cảm giác được, quan hệ giữa Mạc Đình Kiên và ông cụ Mạc khá tốt, thậm chí có thể nói là thân thiết.
Hạ Diệp Chi ngoan ngoãn đi tới, vẻ mặt đoan chính, nghiêm túc nói:“Ông nội, cháu là vợ của Mạc Đình Kiên, cháu tên là Hạ Diệp Chi.”
Ông cụ Mạc không nói chuyện ngay, chỉ bình tĩnh đánh giá cô, Hạ Diệp Chi bị ông cụ nhìn như vậy, cô có chút thấp thỏm không yên.
Ông cụ Mạc giống như nhìn ra được cô thấp thỏm không yên, trên mặt ông nở một nụ cười giống như một đứa nhỏ thành công bày trò đùa dai, ông cười híp mắt nói: “Ừ, dáng dấp xinh đẹp, cháu ngồi đi.”
Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút, cô muốn quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên lại bị ông cụ Mạc trừng mắt: “Cháu nhìn tiểu tử thối kia làm