Hạ Diệp Chi nhìn phòng của anh, sờ qua một chút, dáng vẻ rất ngạc nhiên.
Ở một góc trên bàn học, cô nhìn thấy một bức ảnh chụp chung của người phụ nữ và đứa nhỏ.
Bức ảnh này được chụp vào mùa hè, trong bức ảnh, dáng dấp bé trai rất đẹp trai, mặc đồng phục ngắn tay, nhìn máy ảnh cười toe toét, cười rất rực rỡ.
Người phụ nữ đứng bên cạnh mặc một chiếc váy màu trắng, nụ cười dịu dàng, ung dung, lộ ra mấy phần thoát tục.
“Mẹ anh.”
Phía sau lưng truyền đến giọng nói khàn khàn của Mạc Đình Kiên.
Ngay sau đó, cánh tay của anh vòng qua eo cô, lồng ngực rắn chắc, ấm áp dán sát vào phía sau lưng cô, cả người cô bị bao trùm bởi hơi thở trong trẻo lạnh lùng đặc thù trên người Mạc Đình Kiên.
Anh đưa bàn tay còn lại ra sờ lên người phụ nữ trong bức ảnh, chậm rãi giải thích với cô về nguồn gốc của bức ảnh này.
“Khi đó là ngày quốc tế thiếu nhi, bà ấy đến trường học của anh tham gia ngày hội gia đình, sau khi kết thúc thì chụp bức ảnh này.”
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn anh, sau đó lại đem ánh mắt dừng trên người bé trai.
Trên bức ảnh, bé trai cười rất rực rỡ, đáy mắt không chút âm u, rất khó tưởng tượng, mười mấy năm sau, Mạc Đình Kiên lại có dáng vẻ như hiện tại.
Anh rất đẹp trai, nhưng đáy mắt anh luôn cất giấu vẻ âm u mà người bình thường khó lòng hiểu được, tính cách khó đoán, gặp phải chuyện liên quan đến mẹ, anh liền trở nên hung ác.
Nếu như có thể, ai cũng muốn sống vui vẻ một chút.
Thế nhưng Mạc Đình Kiên cũng bị ép biến thành dáng vẻ này.
Rốt cuộc lòng người có thể xấu xa đến mức nào đây?
Hạ Diệp Chi khó có thể tưởng tượng được, năm đó Mạc Đình Kiên mới mười một tuổi, nhìn thấy mẹ vì cứu mình, ngay trước mắt anh bị người ta chà đạp là loại cảm xúc gì.
Cô càng khó có thể tưởng tượng, anh bỏ ra bao nhiêu thời gian để vượt qua.
Tuy tính tình của Mạc Đình Kiên khó đoán, anh không phải hạng người lương thiện gì, thế nhưng Hạ Diệp Chi biết, anh tuyệt đối sẽ không biến thành loại người giống như những người năm đó đã chà đạp mẹ anh.
Nếu như năm đó, vụ án của mẹ anh thật đúng là có liên quan đến người nhà họ Mạc…
Hạ Diệp Chi rùng mình một cái.
Mạc Đình Kiên cảm nhận được phản ứng rất nhỏ của người trong ngực, anh lên tiếng hỏi:“Độ ấm không đủ à? Lạnh?”
“Không có.” Hạ Diệp Chi lắc đầu, bởi vì chuyện của Mạc Đình Kiên, tâm trạng của cô có chút sa sút:“Rốt cuộc nhà họ Mạc các anh có bao nhiêu người?”
Tuy hôm nay lúc cô và Mạc Đình Kiên đến, trên đường đi chỉ thấy người giúp việc và vệ sĩ, còn có ông cụ Mạc và Mạc Đình Phong, thế nhưng ngôi nhà lớn như vậy, có lẽ còn có người khác ở.
Mạc Đình Kiên lắc đầu:“Không biết, đếm không hết, ở nhà cổ, ở nơi khác, ở trong nước, ở nước ngoài… Nhiều lắm.”
Mạc Đình Kiên buông tầm mắt xuống, thu hết vẻ mặt nghiêm trang của cô vào trong mắt, anh thản nhiên dời đề tài:“Ông nội đưa lì xì cho em, em không mở?”
Quả nhiên, Hạ Diệp Chi lập tức bị phân tán sự chú ý:“Em cảm thấy rất có thể là chi phiếu.”
Mạc Đình Kiên cười cười theo cô:“Ông nội là một người hào phóng.”
Ý của anh là, cho chi phiếu không tính là hào phóng ư?
Hạ Diệp Chi thật đúng là không hiểu được thế giới của người có tiền rồi.
Trong phim truyền hình, không phải kẻ có tiền đều thích ký chi phiếu ư?
“Mở ra xem đi.” Mạc Đình Kiên kéo cô đến bên giường ngồi xuống, hai mắt sâu xa nhìn chằm chằm cô.
Hạ Diệp Chi mở bao lì xì, lấy một tấm thẻ rất mỏng từ bên trong ra.
Chỉ liếc thoáng qua đã khiến cho Hạ Diệp Chi khiếp sợ, mở to mắt.
Cô biết tấm thẻ này, đây chính là tấm thẻ đen khiến cho Hạ Hương Thảo và Thẩm Sơ Hoàng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ!
Không đợi cô nói chuyện, Mạc Đình Kiên nhướng mày nói:“Coi như ông nội có chút thành ý.”
“Nghe nói đây là tấm thẻ đen phiên bản giới hạn toàn cầu của Mạc thị các anh à?” Lần trước sau khi Hạ Diệp Chi bị đám người Hạ Hương Thảo lừa mất