Khẩu thị tâm phi*: Nghĩ một đường nói một nẻo
“Ừm.” Mạc Đình Kiên thờ ơ nói: “Em gọi điện thoại cho anh là để nói chuyện này?”
“Cũng không hẳn vậy…”
“Vậy em còn muốn nói chuyện gì với anh?”
Giọng nói của Mạc Đình Kiên vẫn thờ ơ như cũ nhưng Hạ Diệp Chi lại nghe ra một chút bất thường bên trong đó.
“Không có…” Cô đột nhiên không dám nhắc đến chuyện của Trần Tuấn Tú đâu, anh tới tìm em.” Mạc Đình Kiên vừa nói vừa cầm lấy chìa khóa xe để đi ra ngoài.
“Cậu đi đâu vậy?” Cố Tri Dân thấy Mạc Đình Kiên cầm chìa khóa xe bước ra ngoài thì nói với vẻ mặt khiếp sợ:”Đừng nói là cậu muốn đi tìm Trần ảnh đế đánh nhau đấy, anh ta không có ở công ty đâu…”
Mạc Đình Kiên phớt lờ lời nói nhảm của anh ta và đi thẳng ra ngoài.
Mạc Đình Kiên nói rằng muốn đến tìm cô, Hạ Diệp Chi đành phải tìm nhà hàng gần quán trà để ngồi đợi Mạc Đình Kiên.
Cô chọn một vị trí gần cửa sổ, thỉnh thoảng mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ để khi Mạc Đình Kiên đến là cô có thể nhìn thấy anh.
Mạc Đình Kiên đến rất nhanh, Hạ Diệp Chi gọi điện cho anh, anh đã dừng xe và bước vào trong nhà hàng.
Hạ Diệp Chi mỉm cười nịnh nọt:”Anh muốn uống gì? Em gọi cho anh một ly trà chanh.”
Trà chanh?
Thứ mà phụ nữ uống.
Mạc Đình Kiên nhíu mày nhưng không nói thêm gì.
Anh ngồi xuống và nói thẳng:”Em nên ở công ty vào lúc này.”
Nói cách khác Hạ Diệp Chi sẽ xuất hiện ở đây nhất định là vì có việc hoặc có ai đó hẹn cô.
Hạ Diệp Chi biết mình đã bị lộ, đầu óc của Mạc Đình Kiên quá thông minh, không gì có thể lừa được anh.
Cô đành phải kể lại rõ ràng từ đầu đến cuối cho Mạc Đình Kiên nghe.
Mạc Đình Kiên nghe xong cũng không lập tức nói chuyện mà chỉ bình tĩnh nhìn cô một lúc.
Cho tới khi Hạ Diệp Chi bị anh nhìn chằm chằm đến mức run rẩy sau lưng, anh mới chậm rãi nói:”Vì vậy sau khi biết em và Trần Tuấn Tú lên hot search, người đầu tiên em tìm là Trần Tuấn Tú.”
Hạ Diệp Chi nghe được mùi thuốc súng từ câu này.
Tựa như chỉ cần cô nói sai câu tiếp theo là có thể châm lửa thuốc nổ trên người Mạc Đình Kiên
Cô đang suy nghĩ mình nên nói gì xuôi tai để kìm lại mùi thuốc súng trên người Mạc Đình Kiên thì vừa nhìn lướt qua đã thấy Mạc Đình Phong và Mạc An Lâm.
Mạc An Lâm là tên của ông cụ Mạc người họ đang bước ra từ trong quán trà, cả hai một trước một sau đi tới.
Khoảng cách có hơi xa nên Hạ Diệp Chi không thấy rõ biểu cảm của hai người họ nhưng có thể cảm giác được bầu không khí giữa hai người có vẻ không tốt lắm.
Hạ Diệp Chi chỉ về phía hai người họ và nói với Mạc Đình Kiên:”Sao cha anh và ông nội anh lại ở đây?”
Mạc Đình Kiên quay đầu sang và cũng nhìn thấy Mạc Đình Phong và Mạc An Lâm.
Anh hơi chăm chú nhìn, không biết nghĩ tới điều gì và thản nhiên lên tiếng:”Quán trà này là sản nghiệp thuộc sở hữu của Mạc thị, người nhà họ Mạc thường xuyên đến đây uống trà nói chuyện.”
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Ồ…”
Cô không thể không cảm thán trong lòng rằng sản nghiệp thuộc sở hữu của Mạc thị thật sự là nhiều không đếm hết.
“Với thẻ đen mà ông cụ đã đưa cho em, toàn bộ khách sạn nhà hàng cửa hàng thương hiệu chỗ chơi bời do Mạc thị điều hành đều không có trở ngại gì.”
Mạc Đình Kiên nói với Hạ Diệp Chi nhưng ánh mắt của anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này Mạc An Lâm đã đi tới trước xe, vệ sĩ đứng một bên mở cửa xe ra thay ông, ông ấy cúi người ngồi vào trong xe.
Trước khi ô tô được lái đi, ông ấy vẫy tay gọi Mạc Đình Phong tới trước cửa sổ xe và không biết nói mấy câu gì đó, lúc này ô tô mới được lái đi.
Mạc Đình Phong đưa mắt nhìn ô tô của Mạc An Lâm đi xa mới xoay người quay về xe của mình.
Chỉ là hai cha con hẹn uống trà cùng nhau mà thôi, cũng không chỗ nào đặc biệt. Nhưng mà…
“Em nói trước đó khi anh cả đi ra từ nơi đó, cả người đều