Chuyện của Mạc Đình Kiên bị lộ ra ánh sáng cũng có ảnh hưởng đến Hạ Diệp Chi.
Lúc cô còn ở Hạ Thị, các đồng nghiệp khác đã từng tìm được cảm giác cân bằng vì Mạc Đình Kiên là một “phế nhân” nên họ sẽ nói chuyện với cô.
Nhưng bây giờ chuyện của Mạc Đình Kiên bị lộ ra ánh sáng rồi, ánh mắt của những đồng nghiệp đó khi nhìn về phía cô cũng đã thay đổi, có người lấy lòng, có người khinh bỉ.
Có thể là bọn họ cảm thấy rằng Hạ Diệp Chi lừa bọn họ.
Trong lòng Hạ Diệp Chi ít nhiều cũng đoán được tâm tư của bọn họ nên cô cũng không để ý lắm.
“Cái cô Hạ Diệp Chi ấy, ngày thường cứ giả vờ đáng thương, làm hại chúng ta đối xử với cô ta thật tốt. Ai ngờ Mạc Đình Kiên của người ta lại là một người đàn ông khoẻ mạnh, có lẽ cô ta đang âm thầm cười nhạo chúng ta đấy!”
“Cô đừng nói vậy chứ, có khi cô ấy còn không biết…”
“Thôi đi, cô ta mà không biết sao?”
“Được rồi, cô xem hot search này đi, Trần ảnh đế…”
Mấy người phụ nữ vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, giọng nói cũng dần dần biến mất.
Hạ Diệp Chi đứng trong phòng vệ sinh, khi nghe được những giọng nói ấy càng lúc càng xa dần cô mới mở cửa đi ra.
Trên đời này luôn có những người chỉ biết dùng ý xấu để suy đoán về người khác.
Nhưng thật sự thì cô cũng đã che giấu chuyện của Mạc Đình Kiên.
Mọi người đều không phải là người thẳng thắn, trong các mỗi quan hệ cũng vậy, thôi thì cứ như những gì mà bọn họ nói đi.
Hạ Diệp Chi vặn vòi nước rửa tay. Cô đang lau tay bằng khăn giấy thì nghe thấy một chuỗi âm thanh vang lên do có người đi giày cao gót.
Âm thanh càng lúc càng gần, càng lúc càng vang, có lẽ là đi tới phòng vệ sinh này.
Hạ Diệp Chi ném khăn giấy vào thùng rác rồi đi ra khỏi phòng rửa tay. Vừa đi tới cửa thì cô đã nhìn thấy Hạ Hương Thảo hung hăng đi tới.
Hạ Hương Thảo âm trầm nhìn cô, rồi cô ta đưa tay đẩy cô vào phòng vệ sinh và đóng cửa lại.
“Hạ Diệp Chi, tôi coi thường cô quá rồi! Không ngờ cô to gan như thế, dám che giấu chuyện của Mạc Đình Kiên rồi còn cấu kết với Trần Tuấn Tú nữa!”
Dường như Hạ Hương Thảo nói ra những lời này từ kẽ răng, ánh mắt của cô ta sắc nhọn như chỉ một giây tiếp theo là có thể phun lửa.
Hạ Diệp Chi nghe được ba chữ “Trần Tuấn Tú” thì có chút kinh ngạc.
Nhìn Hạ Hương Thảo có vẻ rất giận dữ, có lẽ không phải tự nhiên mà cô ta đi gây chuyện.
Hạ Hương Thảo thấy Hạ Diệp Chi không nói gì thì cảm thấy rằng Hạ Diệp Chi không chỉ âm thầm chấp nhận lời nói của cô ta mà còn miệt thị cô ta nữa.
Vì thế cô ta đưa tay lên với ý định tát Hạ Diệp Chi một cái.
Nhưng Hạ Diệp Chi đã đấu với Hạ Hương Thảo lâu như thế rồi nên cô đã biết rõ tính khí của cô ta.
Vào lúc Hạ Hương Thảo giơ tay lên, Hạ Diệp Chi lập tức đoán được cô ta định làm gì nên đã bắt lấy tay cô ta.
Tuy tài nghệ của cô không bằng Thẩm Lệ nhưng đối phó với Hạ Hương Thảo thì vẫn dư dả.
Hạ Diệp Chi cong môi, bên trong đôi mắt mèo là một mảnh trong trẻo lạnh lùng, lời nói vừa bén nhọn vừa thêm phần giễu cợt:“Ngoại trừ việc động một chút là muốn tát người khác thì cô còn biết làm gì? Tìm người chơi nhóm P*? Ngang ngược không biết phải trái?”
Nhóm P*: Có liên quan đến tình dục theo nhóm, một nam hay nữ hoặc một nữ hai nam.
“Cô im đi! Cô có tư cách gì mà nói tôi?” Hạ Hương Thảo vùng vẫy nhưng vẫn không rút tay được nên càng tức giận hơn.
“Cô thì có tư cách gì mà bảo tôi im chứ? Cô là mẹ tôi à?” Hạ Diệp Chi cười lạnh: “Cho dù là mẹ tôi thì cô cho rằng tôi sẽ nghe theo sao?”
Hạ Diệp Chi bỗng nhớ lại, lúc mấy người phụ nữ kia đi ra thì có nhắc đến chuyện Trần Tuấn Tú lên hot search.
Liếc thấy Hạ Hương Thảo đang cầm một chiếc điện thoại trong tay, Hạ Diệp Chi duỗi tay lấy điện thoại của cô ta.