Ngày hôm sau, sáu giờ Hạ Diệp Chi từ trong nhà đi đến Kim Hải.
Bởi vì Mạc Đình Kiên hẹn bảy giờ ăn tối ở Kim Hải, dù sao trong nhà không có việc gì, còn không bằng qua đó sớm một chút.
Lúc cô đến Kim Hải là sáu giờ bốn mươi phút.
Cô vừa đi đến phòng bao, Trần Tuấn Tú đã đến ngay sau đó.
Trần Tuấn Tú đi vào phòng bao, phát hiện không thấy Mạc Đình Kiên liền hỏi cô: “Đình Kiên còn chưa tới à?”
Hạ Diệp Chi liếc thoáng qua thời gian, phát hiện đã sắp đến bảy giờ, cô thở dài nói: “Từ khi anh ấy quay về Mạc thị liền bận rộn, cả ngày không gặp được cái bóng của anh ấy.”
Trong giọng nói của Hạ Diệp Chi không che giấu được mất mát.
Trần Tuấn Tú thản nhiên nói sang chuyện khác: “Hôm nay lúc đầu Tiểu Thành cũng muốn đi theo tới, nhưng sau đó có bạn học rủ thằng bé đi chơi bóng, nó liền đi theo bạn học.”
Hạ Diệp Chi đã lâu không gặp Mạc Gia Thành, trong lòng có chút nhớ Mạc Gia Thành liền cùng Trần Tuấn Tú tán gẫu.
Hai người vừa nói chuyện vừa chờ Mạc Đình Kiên.
Thế nhưng Mạc Đình Kiên lại chậm chạp không tới.
Thời gian rất nhanh đã qua bảy giờ.
Từ trước đến nay Mạc Đình Kiên luôn đã nói là làm, không phải là người trễ hẹn, đến bây giờ anh còn chưa tới, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ…
Hạ Diệp Chi gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên lại bị cúp máy.
Cô nhíu mày nhìn điện thoại bị cúp máy, sắc mặt cô có chút khó coi.
Trần Tuấn Tú thấy thế, hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không có gì…” Hạ Diệp Chi mấp máy môi, nụ cười có chút gượng gạo: “Mạc Đình Kiên còn chưa tới, chỉ sợ bởi vì chuyện công ty, cho nên mới chậm trễ, hay là chúng ta gọi món trước đi.”
Trần Tuấn Tú giống như cô, đều chưa ăn cơm tối, ngộ nhỡ Mạc Đình Kiên có chuyện quấn chân, phải rất muộn mới có thể đến, chẳng lẽ phải để Trần Tuấn Tú và cô đói bụng ư?
Trần Tuấn Tú không chút để ý nói: “Ừ, chúng ta chờ thêm một chút đi.”
Mãi cho đến tám giờ, Hạ Diệp Chi quyết định không đợi nữa, khó có dịp cô cương quyết để Trần Tuấn Tú gọi món ăn.
Cho nên, vốn dĩ bữa cơm tối ba người biến thành bữa cơm tối chỉ có hai người Trần Tuấn Tú và Hạ Diệp Chi.
Hai người ăn cơm xong, gọi trà lên, Mạc Đình Kiên mới thong dong đi đến.
Hạ Diệp Chi vừa nhìn thấy Mạc Đình Kiên đến, cô cúi đầu nhìn chén trà.
Bây giờ cô nhìn thấy Mạc Đình Kiên liền tức giận.
Nếu như anh không có thời gian, anh không cần chọn vào hôm nay, nếu như anh bận, chẳng lẽ anh không thể gọi điện thoại cho cô ư?
Trần Tuấn Tú rót cho Mạc Đình Kiên một chén trà, đưa cho anh, giọng điệu anh ta ôn hòa: “Cậu bận rộn lắm à?”
Mạc Đình Kiên ngồi xuống bên cạnh Hạ Diệp Chi, một tay theo thói quen đặt lên ghế dựa sau lưng Hạ Diệp Chi, ý tứ chiếm hữu rất rõ ràng.
Ánh mắt Trần Tuấn Tú dừng lại trên cánh tay của Mạc Đình Kiên mấy giây liền rơi đi chỗ khác, nhanh đến mức giống như chỉ liếc thoáng qua.
“Khá bận.” Mạc Đình Kiên cầm chén trà lên, một hơi uống sạch, anh liếc thoáng qua Hạ Diệp Chi một chút: “Hai người ăn cơm rồi à?”
Trần Tuấn Tú nói: “Ừ, cậu mãi không đến, chúng tôi gọi món, đã ăn xong rồi.”
Mạc Đình Kiên không nói lời nào, chỉ quay đầu chăm chú nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi giả bộ như không có phát hiện ra anh đang nhìn mình, cô chỉ chuyên tâm uống trà.
Tức giận ư?
“Ừ, đáng lẽ có thể tới đây sớm một chút, nhưng trên đường tới đây gặp một vụ tai nạn xe nhỏ, điện thoại di động của tôi bị rơi hỏng.” Mạc Đình Kiên nhìn Trần Tuấn Tú nói.
Hạ Diệp Chi ở bên, tuy mặt ngoài cô giả bộ như không để ý đến anh, thế nhưng lúc anh nói chuyện, cô dựng thẳng tai, nghe rất rõ ràng.
Anh vừa mới nói xong, Hạ Diệp Chi bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Mạc Đình Kiên buông tầm mắt xuống nhìn cô, trong mắt anh đều là ý cười: “Là người khác xảy ra tai nạn xe, khiến cho giao thông bị tắc, cho nên tôi mới đến muộn.
Hai người đã ăn cơm xong, Mạc Đình Kiên chỉ chọn món anh ăn.
Anh ăn rất nhanh, nhưng tướng ăn không những không thô lỗ, ngược lại còn có chút cảnh đẹp ý