Mạc Đình Kiên trầm mặt như nước nhìn cô: “Em đang trách tôi à?”
Tối hôm qua Mạc Đình Kiên mãi không đến, Hạ Diệp Chi quả đúng là có chút trách anh.
Thế nhưng sau khi anh giải thích, trong lòng Hạ Diệp Chi không còn trách anh nữa rồi.
Chẳng qua giọng điệu nói chuyện vừa rồi của anh, khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
“Em không có.” Hạ Diệp Chi không muốn nói nhiều lời với anh, cô xoay người bước xuống giường, cầm quần áo đi vào trong nhà tắm.
Trước đó, những lời Mạc Đình Kiên nói giống như cô rất muốn trở thành chủ đề nóng với Trần Tuấn Tú.
Trước đó cô nói thêm mấy lần lên trang đầu nữa, cô có thể chuẩn bị debut, đây chỉ là một chút lời nói đùa mà thôi.
Trong lòng Hạ Diệp Chi có lửa giận, sau khi rửa mặt và thay quần áo xong đi ra, cô không để ý đến Mạc Đình Kiên, đi thẳng xuống lầu.
Lúc ăn sáng, hai người không nói với nhau câu nào, ai nấy tự đi đến công ty làm.
Hạ Diệp Chi đến tập đoàn truyền thông Thịnh Hải liền gặp Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ kéo cô đến một bên: “Cậu và Ảnh đế Trần cùng nhau ăn cơm à?”
Thẩm Lệ hỏi như thế, cô ấy nhất định đã nhìn thấy tin nóng kia.
Hạ Diệp Chi không có tinh thần, cô khẽ gật đầu: “Vốn dĩ Mạc Đình Kiên hẹn anh cả đi ăn cơm, Mạc Đình Kiên ở công ty, tớ đến đó sớm.”
Cô giải thích chuyện tối ngày hôm qua cho Thẩm Lệ nghe một chút.
Thẩm Lệ không để ý đến hình tượng, đưa tay ra gãi đầu mình: “Thế nhưng, làm sao Ảnh đế Trần lại không cẩn thận như thế chứ? Gần đây anh ta luôn bị người khác chụp ảnh…”
Đúng thế, Trần Tuấn Tú đã lăn lộn trong giới giải trí mười năm, đối với paparazzi, đáng lẽ ra anh ta phải rất nhạy bén mới đúng.
Thế nhưng khoảng thời gian gần đây, anh ta bị chụp lén rất nhiều lần, hơn nữa còn chụp rõ ràng như vậy…
Hạ Diệp Chi càng nghĩ, trong lòng cô càng cảm thấy kỳ lạ.
Cô và Thẩm Lệ vừa nói chuyện, vừa đi về phía thang máy.
Cửa thang máy mở ra, Trần Tuấn Tú và Hứa Quân người quản lý của anh ta từ bên trong đi ra.
Không có người ngoài, Trần Tuấn Tú đi lên, cười gọi cô một tiếng: “Diệp Chi.”
Ánh mắt Hạ Diệp Chi phức tạp nhìn anh ta: “Ừ.” Một tiếng, mang theo một chút cảm giác xa cách.
Ánh mắt Trần Tuấn Tú lóe lên, nhưng không nói thêm gì.
Lúc anh ta muốn quay người rời đi, Hạ Diệp Chi đột nhiên gọi anh ta lại: “Anh cả, hôm qua lúc ở Thịnh Hải, anh không phát giác được có người đang lén chụp ảnh chút nào sao?”
Trần Tuấn Tú đưa lưng về phía cô, anh ta không quay đầu lại, thế nhưng thân thể của anh ta có chút cứng lại.
Ngược lại là Hứa Quân đi bên cạnh anh ta, quay đầu liếc thoáng qua Hạ Diệp Chi, ánh mắt ngạc nhiên.
Qua hai giây sau, Trần Tuấn Tú mới quay đầu lại, trong ánh mắt anh ta mang theo áy náy: “Xin lỗi, là sơ suất của tôi, nhưng tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Nụ cười và giọng điệu của anh ta vẫn giống như cũ, thế nhưng Hạ Diệp Chi nghe xong lời anh nói, cô khẽ nhíu mày.
Chờ đến khi Trần Tuấn Tú đi xa, Thẩm Lệ mới đến gần bên tai Hạ Diệp Chi, nói nhỏ: “Ảnh đế thật đúng là không giống người thường, vừa dịu dàng lại có phong độ, tìm bạn trai phải tìm người như thế này.”
Hạ Diệp Chi thu lại tầm mắt, lắc đầu nói: “Tớ không cảm thấy thế.”
“Cậu dĩ nhiên không cảm thấy thế, dù sao cậu đã có ông chủ lớn của chúng tớ…”
Thẩm Lệ không ngừng nói chuyện bên tai cô, thế nhưng Hạ Diệp Chi đã không có tâm trạng để nghe.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Trần Tuấn Tú mang đến cho cô cảm giác dịu dàng và phong độ, khiến cho người ta cảm thấy rất tốt, không nhịn được muốn đến gần anh ta.
Thế nhưng mấy lần gặp mặt gần đây, cô gặp lại Trần Tuấn Tú, cô luôn cảm thấy anh ta rất kỳ lạ.
Lúc này nhớ lại, cô mới phát hiện ra từ trước đến giờ, cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Trần Tuấn Tú, cũng chưa từng thấy sắc mặt anh ta thay đổi.
Trên mặt anh ta luôn mang theo ý cười, dường như cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, anh ta sẽ không tức giận, luôn có dáng vẻ bình tĩnh đó.
Không ai biết chuyện gì sẽ khiến cho anh ta nổi giận, mất đi khống chế.
Không đúng, cô đã gặp qua một lần, chính là