Sau khi Hạ Diệp Chi nói xong, cô bật đèn, đưa tay cầm điện thoại di động, muốn đi sang phòng khác.
Mạc Đình Kiên nói anh mệt mỏi, chẳng lẽ cô không mệt sao.
Nếu đã như thế, hai người tự mình bình tĩnh lại, như thế mới là kết quả tốt nhất.
Thế nhưng Mạc Đình Kiên không chịu cứ thế buông tha cho cô.
Người nào đó chân dài, chiếc giường nhỏ này, chỉ hai ba bước đã đi đến trước mặt cô, đứng chắn phía trước đường đi của cô: “Đêm hôm khuya khoắt em đừng làm ầm ĩ.”
“Hiện tại người đang gây chuyện là anh.” Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt lạnh lùng không khác gì anh.
Mạc Đình Kiên đưa tay ra xoa trán, trong mắt tràn đầy mệt mỏi: “Bởi vì chuyện buổi sáng nay à?”
Hạ Diệp Chi không nói lời nào, chuyện buổi sáng chỉ là một mồi dẫn lửa mà thôi.
Khoảng thời gian gần đây, hai người đều quá bận rộn, cho dù ở chung một nhà, mỗi ngày chỉ có lúc nửa đêm tỉnh lại mới có thể gặp mặt anh.
Hôm qua bọn họ hẹn nhau ăn tối ở Kim Hải, trong lòng Hạ Diệp Chi tràn đầy mong chờ Mạc Đình Kiên đến đúng giờ, thế nhưng sau cùng anh vẫn đến muộn.
Thế nhưng anh đã giải thích trên đường đi gặp phải sự cố giao thông nhỏ khiến cho đường bị tắc, cô dĩ nhiên không so đo.
Nhưng hôm nay, lúc cô và Trần Tuấn Tú xuất hiện trong chủ đề nóng, trong lòng cô vốn dĩ đã cảm thấy phiền muộn, Mạc Đình Kiên còn bày ra giọng điệu trách cứ cô, cô không chịu nổi.
Về mặt tình cảm, phần lớn thời điểm, phụ nữ chỉ quan tâm đến vấn đề thái độ của đàn ông.
“Hôm nay muộn rồi, em không muốn nói đến chuyện này nữa.” Hạ Diệp Chi thật sự không muốn hơn nửa đêm cùng anh nói đến chuyện này.
Dù sao sáng mai còn phải đi làm, gần đây Mạc Đình Kiên bận rộn đến mức chân không chạm đất, cô hy vọng mâu thuẫn nhỏ giữa hai người có thể dịu đi một chút, chuyện này để sau hãy nói.
Thế nhưng trong lúc làm dịu đi, hai người chia phòng ngủ, không thể nghi ngờ, đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Nếu không, cô thật sự lo lắng hai người sẽ cãi nhau.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên không thay đổi nói một câu: “Được.”
Sau đó một tay bế ngang cô lên, ôm cô về giường, bá đạo ôm cô vào trong ngực: “Ngủ đi.”
Hạ Diệp Chi phát hiện, giảng đạo lý với người đàn ông như Mạc Đình Kiên, hoàn toàn là việc không thể làm được.
Sáng ngày hôm sau, Hạ Diệp Chi bị Mạc Đình Kiên giày vò đến tỉnh.
Cô vừa mở mắt liền đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm.
“Em dậy rồi?”
Anh nói xong, một đôi tay lớn khẽ vuốt ve dọc theo đường cong trên thân thể cô.
Cô đưa tay ra, giữ tay anh lại: “Anh đang làm gì thế!”
Sáng sớm, giọng nói cô hơi khàn khàn, nghe có chút ngây thơ.
Mạc Đình Kiên nhướn mày, anh cúi người hôn cô một chút, dọc theo gương mặt hồng hào của cô hôn đến tai, thở hổn hển: “Khoảng thời gian gần đây quá bận rộn, không có thời gian làm vận động.”
“Hôm qua mới…”
“Là khuya ngày hôm trước.”
Mạc Đình Kiên cắt ngang câu nói tiếp theo của cô, ngón tay dài lướt qua bụng của cô, đi xuống phía dưới tìm kiếm.
Hạ Diệp Chi có chút thở hổn hển: “Nhanh lên, còn phải đi làm…”
Vào lúc này còn bận tâm đến chuyện đi làm, xem ra khoảng thời gian gần đây, anh quả thật quá bận rộn.
Lần này, so với trước đây, động tác của Mạc Đình Kiên dịu dàng hơn rất nhiều.
Quá mức dịu dàng chính là…tra tấn.
So với trước kia, lần này anh thể hiện ra rất có kiên nhẫn.
Cuối cùng, ngay lúc Hạ Diệp Chi không nhịn được, khẽ kêu thành tiếng, anh mới cúi người ép xuống, thế nhưng anh không có trực tiếp đi vào, nhân lúc thần trí cô mơ màng, uy hiếp, dụ dỗ: “Em còn nói chia phòng ngủ nữa không?”
Lúc này Hạ Diệp Chi bị anh giày vò đến mức thân thể run rẩy, cô cắn môi, lắc đầu: “Không…”
“Rất ngoan.” Mạc Đình Kiên nói xong, eo hạ thấp xuống, tiến vào trong.
Cảm giác ấm áp chặt chẽ khiến cho Mạc Đình Kiên không khỏi thở ra lên một tiếng, trong nháy mắt tất cả dịu dàng và kiên nhẫn lúc trước đều biến mất, anh giống như một con sói đói, vừa hung ác, vừa nóng vội.
Hạ Diệp Chi bị anh làm cho không còn lực để chống đỡ, chỉ có thể bị ép thừa nhận.
Trong lúc mơ hồ, Hạ Diệp Chi nhớ tới hình như cô và Mạc Đình Kiên còn đang cãi nhau…
Làm sao lại lăn đến trên giường.
Vấn đề này,