Hạ Diệp Chi cẩn thận quan sát Trần Tuấn Tú, không nhận ra anh ta có vẻ mặt khác thường nào, quả thật là vẫn kín kẽ như thường.
Hạ Diệp Chi vẫn duy trì nụ cười trên môi: “Nghe nói lần trước anh lên vùng cao làm từ thiện, tất cả mọi người đều không liên lạc được nên rất lo lắng cho anh.”
Trần Tuấn Tú vẫn không thay đổi sắc mặt: “Ừ, đã khiến mọi người lo lắng rồi.”
Hạ Diệp Chi mím môi, nhất thời không biết nói gì.
Biểu hiện của Trần Tuấn Tú không hề có một chút sơ hở.
Hạ Diệp Chi cũng hoài nghi phải chăng mình suy nghĩ nhiều cho nên nghi thần nghi quỷ.
Nhưng trực giác con người cũng không phải là thứ vô căn cứ.
Cô tin rằng Mạc Đình Kiên không thể nào không điều tra ra được thứ gì, cũng tin vào phán đoán của mình.
Nếu như hết thảy những thứ này thật sự là do một tay Trần Tuấn Tú dàn dựng nên thì anh ta là một con người đáng sợ.
Trần Tuấn Tú thấy Hạ Diệp Chi vẫn luôn quan sát mình thì khẽ nói: “Diệp Chi, hôm nay cô hỏi hơi nhiều đó.”
Vẻ mặt của Hạ Diệp Chi thoáng đanh lại, nói: “Có thể là do gần đây Mạc Đình Kiên quá bận rộn, ngay cả thời gian trò chuyện cùng tôi anh ấy cũng không có, hôm nay gặp được anh cả, không nhịn được nên muốn nói chuyện với anh nhiều một chút.”
Hạ Diệp Chi nói nửa thật nửa giả và cũng có ý dò xét.
Trần Tuấn Tú gật đầu, giọng điệu ân cần: “Tập đoàn của một gia tộc lớn như nhà họ Mạc đều nằm trong tay một mình nó, sau này nó sẽ càng bận rộn hơn.”
Hạ Diệp Chi đáp trả bằng một nụ cười, cảm thấy cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Biểu hiện của Trần Tuấn Tú vẫn bình thường như vậy, hoàn toàn không có kẽ hở nào để tấn công.
Mặc dù Hạ Diệp Chi có lòng nghi ngờ, nhưng cũng không có chứng cớ.
Rời khỏi tập đoàn truyền thông Thịnh Đỉnh, Hạ Diệp Chi mới chợt nhớ ra Trần Tuấn Tú từ đầu tới cuối vẫn không hỏi câu nào liên quan tới chuyện hashtag.
Gần đây cô lại cùng với Trần Tuấn Tú trở thành đối tượng được tìm kiếm nhiều nhất trên mạng, Trần Tuấn Tú chắc đã biết chuyện này.
Cũng không phải là cô cảm thấy Trần Tuấn Tú nhất định phải quan tâm nhiều hơn cô, mà dựa theo tính cách của Trần Tuấn Tú, nhất định phải lo lắng hỏi vài câu mới đúng.
Nhưng anh ta vẫn không hỏi.
Là bởi vì mấy câu hỏi của cô khiến anh ta lo lắng nên mãi mê nghĩ cách đối phó cô, vì thế ngay cả chuyện hashtag cũng chột dạ không dám nhắc đến chăng?
Hạ Diệp Chi càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy.
Lúc này, một chiếc xe hơi dừng trước mặt cô.
Cửa kiếng xe hạ xuống, Thẩm Lệ mặc trang phục cổ trang liền xuất hiện trong tầm mắt cô.
“Tiểu Lệ?” Hạ Diệp Chi lộ vẻ kinh ngạc: “Cậu từ phim trường chạy đến đây sao?”
“Còn phải hỏi.” Thẩm Lệ nhìn xung quanh rồi giục cô: “Lên xe trước đã, nhanh lên.”
Hạ Diệp Chi mở cửa xe ngồi vào.
Thẩm Lệ vừa lái xe, vừa hỏi: “Trên mạng có người đang moi móc cậu đó, biết không?”
“Xem rồi.” Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Hạ Diệp Chi trở nên căng thẳng.
Thẩm Lệ rõ ràng còn nôn nóng hơn cô: “Gọi điện thoại cho ông chủ chưa?”
“Gọi rồi.” Nhưng không bắt máy.
Hạ Diệp Chi không nói ra mấy chữ phía sau.
Thẩm Lệ khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Lúc này vừa vặn đang chờ đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư nên Thẩm Lệ thừa dịp mở điện thoại di động lên facebook.
Cô phát hiện facebook của blogger đó vẫn còn, liền cau mày quay sang hỏi Hạ Diệp Chi: “Cậu thật sự gọi điện thoại cho ông chủ rồi chứ? Người này có thể là thật sự biết được chút gì đó, lượt chia sẻ hiện tại đã nhiều như vậy rồi, thật chẳng lẽ muốn chờ gã ta tung tin tức của cậu ra sao? Đây không phải là chuyện đùa đâu.”
Thẩm Lệ là ngôi sao, hầu hết thời gian đều bị công chúng dòm ngó.
Mà Hạ Diệp Chi không giống như vậy, mặc dù cô cũng được coi là người trong giới showbiz, nhưng công việc của cô chỉ vừa mới bắt đầu, chưa có danh tiếng, lại còn là cô chủ nhà họ Mạc.
Đến khi gã blogger đó đưa tin tức về Hạ Diệp Chi ra ánh sáng, Hạ Diệp Chi sẽ chẳng có được một ngày sống yên ổn, đoán chừng thanh danh cũng sẽ bị hủy hoại.
Hạ Diệp Chi cũng không biết