Động tác gắp thức ăn của Mạc Đình Kiên ngưng lại, sắc mặt của anh thay đổi.
Anh đặt đũa xuống định cầm điện thoại di động thì lại bị Hạ Diệp Chi ngăn lại trước một bước.
“Anh ăn xong đi đã, chuyện này Cố Tri Dân hẳn đã giải quyết rồi.” Thật ra Hạ Diệp Chi cũng không rõ là đã giải quyết chưa nữa.
Lúc trước cô cho rằng Mạc Đình Kiên đã căn dặn Cố Tri Dân làm, trong lòng dĩ nhiên là hết sức tin tưởng Mạc Đình Kiên nhất định sẽ xử lý xong chuyện này, sau khi về đến nhà thì không để ý đến nữa, chỉ chuyên tâm nấu bữa tối chờ Mạc Đình Kiên về.
Mạc Đình Kiên rốt cuộc vẫn kiên quyết cầm điện thoại lên gọi cho Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân bận rộn cả ngày, mới vừa ngủ liền bị điện thoại đánh thức nên không xem thử là ai gọi đã trực tiếp nạt nộ: “Ai, khuya rồi còn gọi.”
“Tôi.” Mạc Đình Kiên chỉ nói một chữ đơn giản, Cố Tri Dân ở đầu dây bên kia liền lập tức tỉnh táo.
Cố Tri Dân trầm mặc lại, giọng điệu hòa hoãn hơn rất nhiều: “Cậu chủ, cậu cũng không xem thử bây giờ là mấy giờ rồi mà còn gọi điện thoại cho tôi, nếu cậu có thời gian thì điều tra chuyện ảnh đế Trần được lên hashtag đi, Diệp Chi cũng bị dính vào, mấy ngày nay bởi vì chuyện này mà tôi bận rộn đến mức không có thời gian về nhà ngủ một giấc cho ngon.”
Cố Tri Dân cùng Mạc Đình Kiên có giao tình sâu sắc nên dĩ nhiên là không vòng vo khi đề cập đến chuyện chính.
“Cũng không biết tên này rốt cuộc muốn làm cái gì sau lưng, nhưng anh ta nhất định biết được quan hệ giữa Diệp Chi và cậu, nếu không sẽ không giống như kẹo mạch nha cứ kéo theo Diệp Chi lên hashtag khiến chúng ta muốn xử lý nhưng sợ ném chuột vỡ đồ…”
Hạ Diệp Chi không biết Cố Tri Dân đã nói những gì, cô chỉ để ý thấy sắc mặt của Mạc Đình Kiên rất nặng nề.
Sau khi cúp điện thoại, cả hai đều im lặng ngồi đó, một lúc lâu vẫn không mở miệng nói chuyện.
“Hôm nay em đã gặp anh cả ở công ty.” Hạ Diệp Chi là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ im lặng.
Mạc Đình Kiên nghe vậy bất thình lình ngước lên nhìn cô, bất giác cau mày.
“Yên tâm, em không nói gì.” Hạ Diệp Chi cười như không cười nói: “Nhưng anh ta cũng không nói đến chuyện hashtag.”
Mạc Đình Kiên đứng dậy: “Anh no rồi.”
Hạ Diệp Chi cũng “soạt” một tiếng đứng lên theo, cao giọng: “Mạc Đình Kiên, anh đừng lừa mình dối người nữa, anh rõ ràng đã điều tra ra đại ca rồi nhưng vì anh không dám tin nên vẫn lừa gạt em nói rằng chưa tra được cái gì hết.”
Hạ Diệp Chi kiềm nén những lời này trong lòng đủ lâu rồi.
Bóng lưng của Mạc Đình Kiên ngừng một lát rồi quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi.
Lần này anh không chối cũng không thừa nhận, mà chỉ lạnh lùng nói: “Tôi sẽ xử lý.”
Trong ánh mắt của anh không có một tia ấm áp, rất lạnh.
Hạ Diệp Chi run rẩy theo bản năng, há miệng nhưng không nói thành lời.
Ánh mắt của anh lạnh như vậy, lạnh đến mức khiến cho Hạ Diệp Chi cảm thấy lúc này Mạc Đình Kiên rất xa lạ, lãnh đạm lại còn hời hợt nữa.
Hạ Diệp Chi đứng chết trân tại chỗ.
Có lẽ, cho tới tận bây giờ cô vẫn chưa là gì trong lòng anh.
Anh có tâm sự cũng không muốn nói cho cô biết, cô không nhịn được nói ra miệng nhưng Mạc Đình Kiên lại ra vẻ lãnh đạm giống như đang trách cứ cô xen vào việc của người khác…
Cả đêm, hai người nằm chung một cái giường nhưng lại quay lưng lại với nhau, không ôm ấp cũng không nói chuyện.
Chuyện trong công ty vẫn bộn bề như cũ, Hạ Diệp Chi vẫn bận rộn như trước.
Tối hôm qua không cách nào ngủ được nên Hạ Diệp Chi nhân lúc nghỉ trưa liền đến phòng trà lấy cho mình một ly cà phê.
Mãi đến khi nước trong ly tràn ra ngoài Hạ Diệp Chi mới hoàn hồn lại.
Nhấp một hớp cà phê xong, cô liền lấy điện thoại di động ra chuẩn bị lên facebook xem thử.
Hôm nay là thứ sáu, blogger nói muốn công bố thân phận của Hạ Diệp Chi vẫn chưa có động tĩnh, đây chính là kết quả mà nhóm Cố Tri Dân đã xử lý hôm qua.
Cô kích vào biểu tượng facebook, facebook mới mở ra, cô còn chưa kịp xem thì có