Cố Tri Dân đưa Hạ Diệp Chi đi ra từ cửa sau của tập đoàn truyền thông Thịnh Đỉnh.
Cửa sau đã có một chiếc xe hơi màu đen đợi sẵn từ trước.
Hai người vừa tới gần, thì có bảo vệ thay hai người mở cửa xe, Cố Tri Dân đẩy Hạ Diệp Chi vào, quan sát khắp nơi một lượt rồi mới lên xe.
Vừa lên xe, tài xế liền khởi động xe.
Thành công đưa Hạ Diệp Chi ra ngoài, Cố Tri Dân lúc này mới giống như thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là, khi anh ta quay sang nhìn Hạ Diệp Chi thì trái tim lại giật thót.
“Diệp Chi, cô không sao chứ?”
Nói xong câu này, Cố Tri Dân lại cảm thấy câu hỏi của mình đúng là ngu xuẩn.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Hạ Diệp Chi làm sao có thể không sao.
Cô cùng Mạc Đình Kiên vốn dĩ là vợ chồng danh chính ngôn thuận, nhưng kết quả theo giấy kết hôn thì Hạ Diệp Chi lại biến thành con giáp thứ mười ba.
Đừng nói Hạ Diệp Chi, ngay cả một người đàn ông như anh ta cũng cảm thấy chuyện này đúng là đáng ghét.
Nhưng Hạ Diệp Chi vẫn ngồi chết lặng ở đó, gương mặt trắng bệnh bất động không nói chuyện, khiến người ta rất lo lắng.
“Cô đừng lo lắng quá, chuyện này không nghiêm trọng như vậy đâu, cô phải tin tưởng Đình Kiên, cậu ấy sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa.” Cố Tri Dân thử lên tiếng an ủi cô.
Nhưng anh phát hiện lời nói của mình không có một chút tác dụng nào.
Anh phiền não gãi đầu, phụ nữ là một sinh vật rất phức tạp.
Hạ Diệp Chi quay sang nhìn anh ta, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi câu đầu tiên sau khi nhìn anh ta: “Mạc Đình Kiên đâu?”
“Cậu ấy…” Cố Tri Dân thấy vẻ mặt của Hạ Diệp Chi là lạ nhưng vẫn không nỡ lừa cô: “Cậu ấy đi thị sát khu phát triển ngoại ô, đang trên đường trở về, đại khái một tiếng nữa sẽ về tới.”
“Ừ.” Hạ Diệp Chi đáp một tiếng, dựa vào lưng ghế, không nói thêm gì nữa.
Cố Tri Dân thấy cô như vậy, cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Anh ta có nói nhiều hơn nữa sợ rằng vẫn không bằng một câu nói của Mạc Đình Kiên.
Chiếc xe chạy thẳng tới nhà Cố Tri Dân.
Nhà của Cố Tri Dân là một căn penthouse trong khu dân cư cao cấp.
Anh ta vừa mở cửa cho Hạ Diệp Chi vừa giải thích: “Biệt thự của Đình Kiên lần trước đã bị La Doanh theo dõi cho nên bây giờ chắc chắn là cũng có một nhóm kí giả lớn đang nấp ở đó, cho nên trước tiên đưa cô đến nhà tôi…”
Băn khoăn lo lắng cho tâm tư của Hạ Diệp Chi nên Cố Tri Dân mới có thái độ ôn hòa hiếm thấy như vậy đối với phụ nữ, trừ Thẩm Lệ.
“Cảm ơn.” Hạ Diệp Chi thật thà nói cảm ơn rồi theo anh ta đi vào.
Vừa vào, Cố Tri Dân liền hỏi cô: “Uống nước không? Hay muốn uống thứ gì khác?”
Hạ Diệp Chi lắc đầu.
Nhưng Cố Tri Dân vẫn rót cho cô một ly nước nóng.
Một lát sau, Hạ Diệp Chi giơ tay ra với anh ta: “Đưa điện thoại di động cho tôi.”
“Điện thoại di động ư… Cũng chẳng có gì hay, chúng ta có thể tán gẫu một chút mà, đúng không?” Cố Tri Dân dĩ nhiên biết cư dân mạng sẽ chửi rủa khó nghe như thế nào nên dĩ nhiên là anh ta sẽ không đưa điện thoại di động lại cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cũng không cưỡng ép.
Lúc này, chuông cửa reo lên.
“Có thể là Đình Kiên tới.” Cố Tri Dân vừa nói vừa đứng dậy đi mở cửa.
Hạ Diệp Chi rốt cuộc cũng có chút phản ứng.
Cô quay lại nhìn về phía cửa, kết quả người đi vàokhông phải là Mạc Đình Kiên mà là Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ luôn hấp tấp nôn nóng, trên người lại mặc trang phục diễn trực tiếp tới đây, trâm cài đầu trên tóc rối tung rối mù cũng đủ để thấy cô ấy đã gấp gáp thế nào.
“Diệp Chi!” Thẩm Lệ chạy thẳng về phía Hạ Diệp Chi, đang định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng kềm nén chỉ nói một câu: “Sẽ giải quyết.”
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Lệ cẩn thận quan sát Hạ Diệp Chi, phát hiện ngoại trừ mặt cô hơi tái nhợt ra thì mọi thứ vẫn ổn.
Có thể chính là bởi vì sự bình tĩnh quá mức của Hạ Diệp Chi nên ngược lại càng làm cho cô ấy lo lắng.
Cô ấy cùng Cố Tri Dân nhìn nhau, Cố Tri Dân bất đắc dĩ lắc đầu với cô ấy.
Trong lúc nhất thời, cả ba người cứ ngồi như vậy không phòng khách, không nói gì với nhau.
Mạc Đình Kiên một lúc sau mới thong dong tới nơi.
Cố Tri Dân vừa mở cửa ra, Mạc Đình Kiên liền đi