Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ nhìn nhau, trong ánh mắt đều nhìn thấy vẻ không biết nên nói như thế nào.
Hạ Diệp Chi đã rất lâu rồi không gặp Thẩm Sơ Hoàng, kết quả anh ta vừa nhìn thấy cô đã nói những lời như vậy, quả thực là có bệnh mà.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Lệ hơi kéo cánh tay của Hạ Diệp Chi hỏi nhỏ.
Hạ Diệp Chi lắc đầu với cô ấy: “Tớ cũng đâu có biết, đi thôi.”
Lúc trước cô đã từng thích Thẩm Sơ Hoàng, cũng có cảm giác con nai chạy loạn mỗi khi nhìn thấy anh ta.
Chỉ là sau này… tình cảm ngày xưa đã không còn nữa, cô từ lâu đã không còn thích Thẩm Sơ Hoàng.
Nhưng Thẩm Sơ Hoàng lại không có ý định buông tha như vậy, anh ta chạy đến trước mặt Hạ Diệp Chi, chặn đường cô.
“Diệp Chi, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm rồi, anh là người như thế nào em phải biết rõ chứ.” Thẩm Sơ Hoàng nói tới đây thì ngừng lại, dường như đang cân nhắc câu nói tiếp theo.
Hôm nay Hạ Diệp Chi đi ra ngoài vốn để giải sầu, những hành vi giống như lôi kéo quấy rầy của Thẩm Sơ Hoàng, đã khiến trong lòng cô nảy sinh bực bội.
Cô hít sâu một hơi, bực bội vuốt mái tóc của mình, giọng điệu lạnh nhạt: “Anh là người như thế nào tôi không biết, tôi chỉ biết là anh có điều gì muốn nói thì đi tìm Hạ Hương Thảo, chị ta mới là bạn gái của anh.”
“Cô ấy không phải, bọn anh đã chia tay rồi.” Thẩm Sơ Hoàng phủ nhận rất dứt khoát.
Hạ Diệp Chi nhếch môi, không hề lưu tình châm chọc anh ta một câu: “Ồ, vậy sau khi anh và chị ta chia tay thì tới tìm tôi? Tôi chính là người dự bị?”
“Diệp Chi!” Sắc mặt của Thẩm Sơ Hoàng hơi thay đổi, đôi mày thanh tú nhíu chặt, dường như không dám tin Hạ Diệp Chi sẽ nói ra những lời như vậy.
“Xin lỗi nhé, tâm trạng không được tốt cho lắm, nhưng tôi cũng không cảm thấy lời tôi nói có gì không đúng.” Hạ Diệp Chi ngoài cười trong không cười: “Anh còn có lời gì muốn nói nữa không?”
“Diệp Chi, lúc trước giữa chúng ta có một chút hiểu lầm, nhưng anh biết em và Mạc Đình Kiên vẫn chưa kết hôn, chỉ cần em đồng ý rời khỏi anh ta, đi tới tìm anh, anh…”
Những lời phía sau của anh ta vẫn chưa kịp nói ra, đã bị một người từ bên đường nhảy ra, trực tiếp đấm vào mặt.
Trong lúc nhất thời anh ta vẫn chưa kịp phòng bị, cứ như vậy ngã xuống, phát ra một tiếng “bịch”.
Biến cố xảy ra đột ngột khiến cho Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ đều bị dọa đến giật mình.
“Thẩm Sơ Hoàng.” Hạ Diệp Chi theo phản xạ có điều kiện gọi tên Thẩm Sơ Hoàng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người đã đấm vào mặt anh ta.
Bóng dáng cao lớn thẳng tắp, không phải là Mạc Đình Kiên thì là ai?
Khuôn mặt Mạc Đình Kiên lạnh lùng, đứng ở một nơi cách Hạ Diệp Chi hai bước chân, lông mày chỉ có sự lạnh lẽo, trên người tỏa ra một hơi thở lạnh băng, khiến người khác không dám tới gần.
Hạ Diệp Chi sửng sốt một lúc, sau đó mới đi tới trước mặt anh: “Tại sao anh lại đến đây?”
Thẩm Lệ không đi tới trước mặt Mạc Đình Kiên, cô còn kinh sợ hơn Hạ Diệp chi, nhất là bộ dạng không người nào dám tới gần của Mạc Đình Kiên, cô lạnh đến mức xoa xoa hai cánh tay, lặng lẽ lùi về phía sau hai bước.
Lúc này, Thẩm Sơ Hoàng mới bị Mạc Đình Kiên đấm đến ngã xuống đất đã bò dậy, nhíu mày nhìn chằm chằm Mạc Đình Kiên: “Mạc Đình Kiên?”
Nơi mà bọn họ đang đứng đúng lúc là một khúc cua trong chợ đêm, ánh đèn rất tối, người đi qua đường cũng ít, vì vậy không ai chú ý đến tình huống ở bên này.
Mạc Đình Kiên lạnh lùng quét mắt nhìn Thẩm Sơ Hoàng: “Câm miệng.”
Thẩm Sơ Hoàng bị ánh mắt lạnh lùng của Mạc Đình Kiên quét đến mức lông dựng đứng, lập tức theo bản năng muốn ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Nhưng anh ta lại thay đổi ý nghĩ, nghĩ tới Hạ Diệp Chi cũng có mặt tại đây, nếu anh ta cứ như vậy bị Mạc Đình Kiên dọa nạt, chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi sao.
Thẩm Sơ Hoàng ngẩng đầu, mạnh miệng nói: “Ý anh là gì? Bây giờ Diệp Chi không có quan hệ gì với anh, anh dựa vào cái gì để quản cô ấy?”
Đáy lòng Hạ Diệp Chi âm thầm thắp một nén nhang