Tiêu Thanh Hà không dám tin nhìn Hạ Lập Nguyên, môi run rấy nói: “Ông đánh tôi?”
Bà và Hạ Lập Nguyên là bạn học cấp ba, bà từ một địa phương nhỏ tới thành phố Hà Dương học, lúc đó nhà họ Hạ ở thành phố Hà Dương có chút địa vị, Hạ Lập Nguyên là cậu chủ của nhà họ Hạ, ở trong trường cũng là tiêu điểm của mọi người.
Tiêu Thanh Hà vẫn luôn yêu thầm ông, nhưng cũng biết sự chênh lệch của mình và Hạ Lập Nguyên.
Cho đến khi vợ trước của Hạ Lập Nguyên qua đời, bà lại gặp Hạ Lập Nguyên lần nữa.
Hạ Lập Nguyên chìm trong nỗi đau mất vợ, mà bà lại tỉ mỉ dịu dàng ở bên cạnh, lại thêm lúc còn trẻ bà vô cùng xinh đẹp, còn chấp nhận đối xử tốt với hai đứa con của ông, Hạ Lập Nguyên liền cưới bà.
Mấy năm nay, Tiêu Thanh Hà phí tâm phí sức lấy lòng ông, yêu ông, cũng yêu cả hai đứa con của ông, cũng coi như ân ái hòa hợp.
Dường như không có lúc cãi nhau.
Cho dù thật sự cãi nhau, Hạ Lập Nguyên thỉnh thoảng cũng sẽ dỗ bà, trước giờ không có động thủ với bà như vậy.
“Đánh bà thì thế nào? Bà xem xem bà ở nhà họ Hạ nhiều năm như vậy rồi đã làm được những gì? Lúc đầu bà đồng ý nói sẽ chăm sóc tốt hai đứa con của tôi, đây là chăm sóc tốt mà bà nói sao?”
Hạ Lập Nguyên là một người đàn ông thâm tình hiếm có.
Vợ trước mất nhiều năm rồi, nhưng mỗi năm đều làm giỗ cho bà ấy, trên bàn làm việc vẫn còn giữ hình của bà ấy.
Đối với hai đứa con của vợ trước, cũng thương yêu như báu vật.
Lúc đầu, Tiêu Thanh Hà gả cho ông, ngoài việc bản thân si mê ông ra, còn vì ông là một người nặng tình.
“Nhiều năm như vậy, tôi vì ông vì cái nhà này bỏ ra bao nhiêu công sức, ông đều không nhìn thấy sao?” Trong mắt Tiêu Thanh Hà nước mắt đã sắp rơi xuống.
Bà vì cái nhà này vẫn chưa đủ sao?
Bà cảm thấy bà đã tận tâm tận lực rồi.
“Bỏ ra?” Hạ Lập Nguyên cười lạnh một tiếng: “Vậy bà đi cầu xin đứa con gái kia đi, kêu nó bỏ qua cho Hương Thảo đi! Hương Thảo chỉ là nhất thời sai lầm mà thôi, Hạ Diệp Chi không phải không có chuyện gì sao!”
Lời này lúc trước Tiêu Thanh Hà từng nói, nhưng mà bây giờ nghe từ trong miệng của Hạ Lập Nguyên nói ra, bà lại cảm thấy vô cùng chói tai.
Hình như câu này không nên nói như vậy.
Nhưng mà, bà nghĩ không ra tại sao không nên nói câu này.
Mấy năm nay, bà đã quen đối xử tốt với Hạ Hương Thảo, đã quen cảm thấy Hạ Diệp Chi nên nhường Hạ Hương Thảo.
Vì vậy, trong tiềm thức của bà, cho dù Hạ Hương Thảo làm chuyện gì, Hạ Diệp Chi cũng không nên so đo.
Hạ Lập Nguyên vẫn còn đang mắng chửi Hạ Diệp Chi.
Tiêu Thanh Hà vốn dĩ bị ông tát cho một cái đã mất hết ý chí, nghe ông vừa lải nhải không ngừng vừa nói những thứ này, trong lòng có chút phiền.
Bà lảo đảo lắc lư từ dưới đất bò dậy: “Chuyện này tôi không giúp được ông, ông tự nghĩ cách đi.”
Bà phí tâm phí sức nhiều năm như vậy, nhưng mà, Hạ Lập Nguyên không để những điều đó vào trong mắt.
Bà cũng biết Hạ Hương Thảo từ tận đáy lòng xem thường bà, thậm chí còn mắng bà là chó.
Nhưng mà, vì Hạ Lập Nguyên, bà đều không để ý tất cả. Bây giờ đến Hạ Lập Nguyên cũng nói như vậy, bà đột nhiên cảm thấy mệt rồi.
Hạ Lập Nguyên nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi: “Tiêu Thanh Hà, bà có ý gì!”
“Không có ý gì.” Tiêu Thanh Hà sưng nửa gương mặt, lắc đầu một cái: “Chính là cảm thấy thật không có ý nghĩa, ha ha.”
Bà cười so với khóc còn khó coi hơn, hơn nữa sưng nửa gương mặt, nhìn còn có chút dữ tợn.
Hạ Lập Nguyên cũng thấy phiền lòng, ông không ngờ rằng trong lúc nguy cấp thế này, Tiêu Thanh Hà còn gây sự với ông.
Ông cười lạnh một tiếng: “Bà ăn của tôi, mặc của tôi, tôi đối đãi với bà không tệ, bây giờ ngược lại nói không có ý nghĩa gì? Không có ý nghĩa gì thì cút!”
Tiêu Thanh Hà sắc mặt cứng đờ, giật giật môi, cuối cùng lại không nói câu nào.
Bà đập cửa phòng sách, xuống lầu chạy ra ngoài.
Bà chân trước vừa đi, chân sau liền có người giúp việc