Tiêu Thanh Hà lúc này cũng không để ý hình tượng của mình, từ dưới đất bò dậy giải thích với anh ta: “Tôi là mẹ của nó! Tôi là mẹ của Hạ Diệp Chi!”
Quần áo trên người Tiêu Thanh Hà thật ra không hề rẻ, nhưng cả mặt bà đều sưng lên, mới vừa rồi còn bị bảo vệ ném xuống đất, lúc này ngược lại nhìn có chút chật vật.
Trong mắt bảo vệ thoáng qua vẻ khinh bỉ: “Bà mà là mẹ của mợ chủ, sao tới thăm mà không gọi điện cho cô ấy?”
“Tôi……”
Tiêu Thanh Hà bị bảo vệ hỏi đến cứng họng.
Bà cũng không biết mình với Hạ Diệp Chi làm sao lại trở nên như vậy.
Lúc trước đều là Hạ Diệp Chi vây quanh bà, đều là ánh mắt mong chờ, mong chờ bà nhìn nó.
Nhưng bây giờ, Hạ Diệp Chi ngay cả điện thoại cũng không nhận, muốn gặp Hạ Diệp Chi cũng khó như vậy.
“Đi nhanh lên đi.” Bảo vệ không nhịn được bỏ lại một câu như vậy, liền xoay người đi.
Tiêu Thanh Hà không đi nữa.
Bà nghĩ đến bảo vệ ban nãy nói Hạ Diệp Chi không ở nhà, liền tin là thật, dứt khoát ở ven đường ngồi xuống chờ Hạ Diệp Chi trở về.
Hạ Diệp Chi trở về phải đi qua nơi này, bà liền ở chỗ này chờ.
Sau khi Hạ Diệp Chi nhìn thấy bà, nhất định sẽ nhận bà.
Dù sao bà cũng là mẹ của Hạ Diệp Chi.
Vừa nghĩ như thế, trên mặt Tiêu Thanh Hà liền có chút tự tin.
Bà ngồi tới năm giờ chiều, cả người đều lạnh cóng, mới nhìn thấy có một chiếc xe chạy về hướng núi.
Tiêu Thanh Hà trên mặt vui mừng, liền chạy ra ngoài đón xe.
Lái xe là Thời Dũng, Mạc Đình Kiên ngồi ở hàng sau, đang cầm điện thoại di động nhìn bảng tin của Hạ Diệp Chi.
“Cậu chủ, phía trước có người chặn xe.”
Giong nói của Thời Dũng truyền tới từ phía trước, Mạc Đình Kiên đầu cũng không ngẩng lên: “Nhìn xem là ai.”
Thời Dũng nghe vậy, dừng xe lại.
Tiêu Thanh Hà vừa thấy xe dừng lại, liền chạy tới.
Vừa chạy còn vừa kêu: “Diệp Chi, Diệp Chi ở trong xe sao?”
Nghe thấy giọng nói này, Mạc Đình Kiên rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
Lúc anh thấy rõ mặt của Tiêu Thanh Hà, con ngươi hơi nheo lại, ngay sau đó lạnh lùng cười một tiếng, liền mở cửa xuống xe.
Tiêu Thanh Hà thấy tài xế lái xe ở phía trước, nghĩ rằng Hạ Diệp Chi ngồi ở phía sau, bà mới chạy tới cửa sổ phía sau xe, cửa xe đã mở ra.
Mạc Đình Kiên cả người cao ngất xuất hiện trong tầm mắt, Tiêu Thanh Hà mới lắp ba lắp bắp lên tiếng: “Diệp Chi… Diệp Chi không ở trong xe sao?”
Mạc Đình Kiên đóng cửa xe, hững hờ cong một chân lên dựa vào xe, giọng lạnh nhạt: “Tìm cô ấy?”
“Đúng…..tôi tìm con bé.” Mặc dù người phía trước là con rể bà, nhưng bà cũng không dám nhìn dù chỉ một chút.
Khí thế trên người của anh quá mức bức người, cho dù sắc trời tối om, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, bà cúi thấp đầu cũng cảm nhận được ánh mặt lạnh như băng của Mạc Đình Kiên đang khóa trên người mình.
“Tìm cô ấy làm gì?”
Giọng nói của người đàn ông không nghe ra tâm tình gì, nhưng lại khiến Tiêu Thanh Hà run lên.
“Tôi muốn tới thăm con bé.”
“Không cảm thấy quá muộn rồi sao?” Giọng nói của Mạc Đình Kiên đột nhiên xuống thấp mấy độ, lộ ra một loại cảm giác u ám.
Tiêu Thanh Hà cảm thấy trong lời nói của anh có hàm ý khác, nhưng nhất thời không nhận ra anh có ý khác: “Cái gì quá muộn?”
“Sau này không cần tới tìm Hạ Diệp Chi nữa.”
Lúc này vị trí của bọn họ, cách biệt thự không xa, đã nhìn thấy đèn sáng bên trong biệt thự.
Mạc Đình Kiên nhìn về hướng biệt thự một cái, lúc lên tiếng lần nữa, ngữ khí trở nên lạnh lẽo mà u ám: “Trên thế giới này, cách để người khác biến mất có rất nhiều.”
Ngữ khí uy hiếp, Tiêu Thanh Hà bị dọa lùi về sau hai bước.
“Tôi chỉ muốn nhìn nó chút mà thôi, tôi không định làm gì khác…..” Giọng của Tiêu Thanh Hà có chút run.
“Bà xứng để nhìn cô ấy sao?” Mạc Đình Kiên tiến lên phía trước một bước, Tiêu Thanh Hà bị dọa ngã ngồi trên mặt đất.
Trong mắt Mạc Đình Kiên thoáng qua chút chán ghét, xoay người trở lại trong xe.
Xe chậm rãi hướng về phía biệt thự đi tới, từ trong kính chiếu hậu, dường như còn